TRĂNG LẠNH
Truyện dài của Trọng Bảo
Mới đầu buổi sáng bầu trời đã quang quẻ không một gợn mây. Núi Tam Đảo sừng sững giăng dài ở phía Đông. Dãy núi với những đỉnh cao nhấp nhô giống như một chiếc cưa khổng lồ lật ngửa cứa lên bầu trời trong xanh, căng mọng. Cánh đồng dưới chân Đồi Ma trải rộng với những ruộng lúa vụ chiêm đang ngả vàng sắp vào mùa chín rộ. Xa xa là những xóm làng với lũy tre xanh thắm. Một vùng quê thật thanh bình nếu không có chiến tranh.
Trung đội trưởng Tình đi từng hầm trực chiến kiểm tra nhắc nhở các bộ phận phải hết sức cảnh giác vì ngày trời đẹp như thế này nhất định máy bay Mỹ sẽ hoạt động mạnh. Chị yêu cầu bộ phận canh gác phòng không tập trung nghe ngóng, quan sát, không tranh thủ làm các việc riêng như đan len, đọc sách để phát hiện ngay được tiếng máy bay địch từ xa, gõ kẻng báo động cho nhân dân biết phòng tránh kịp thời. Khẩu đội 12ly7 phải luôn luôn có mặt bên cạnh súng, sẵn sàng bắn máy bay bay thấp hoặc lao xuống bắn phá cây cầu sắt dưới chân Đồi Ma, mục tiêu mà họ đang bảo vệ.
Quả đúng như chị Tình nhận định. Mới tám giờ sáng máy bay Mỹ đã từ tàu sân bay biển Đông bay vào quần thảo, gầm rú trên bầu trời. Tiếng bom đạn nổ ầm ầm phía Hà Nội và thành phố Việt Trì. Từng tốp, từng tốp máy bay phản lực của giặc Mỹ tập kết phía trên dãy núi Tam Đảo để tránh hỏa lực phòng không của ta rồi nối đuôi nhau lao xuống phía thủ đô Hà Nội cắt bom, bắn phá. Khói bom bốc lên từ hướng kinh thành lu mờ cả đường chân trời. Ngay sau đó, không quân của ta cũng bắt đầu xuất kích. Máy bay MIG của quân ta và máy bay Mỹ quần thảo, gầm rít đuổi bắn nhau quyết liệt trên bầu trời. Những vệt lửa dọc ngang xé nát cái màu xanh khoảng trời miền trung du vốn dĩ yên ả, thanh bình. Máy bay Mỹ cắt bom bừa bãi xuống xóm làng cho bớt nặng để đuổi bắn nhau với máy bay ta. Không quân của ta cũng ném bỏ các thùng dầu phụ để đuổi theo máy bay Mỹ. Nhiều người dân vô tội dưới mặt đất đã bị chết oan vì những thứ từ trên trời ném bừa bãi xuống như thế. Trên bầu trời vùng trung du đầy những cánh bay chiến tranh và chết chóc. Có nhiều khi với mắt thường chẳng thể phân biệt nổi địch, ta là thế nào. Các chiến sĩ dân quân chỉ dựa vào tiếng động cơ của các loại máy bay để phán đoán. Tiếng máy bay giặc Mỹ bao giờ cũng gào rú man rợ như xé vải. Tiếng máy bay của ta thì êm hơn nhưng nhiều khi cũng gầm thét, quyết liệt khiến nhiều người phải giật mình hoảng hốt.
Một chiếc máy bay Mỹ bị không quân ta bắn rơi trên bầu trời vùng trung du. Chiếc phản lực F105 bốc cháy ngùn ngụt lao cắm xuống chân dãy núi Tam Đảo. Một chiếc dù màu đỏ bung ra giữa lưng trời. Chiếc dù bay lơ lửng rồi theo hướng gió dạt dần về phía núi Sáng. Mệnh lệnh tổ chức lực lượng tham gia vây bắt giặc lái Mỹ được thông báo ngay tới trung đội dân quân làng Hạ. Trung đội dân quân làng Hạ chỉ để lại tổ cảnh giới phòng không và khẩu đội 12ly7 sẵn sàng chiến đấu trên trận địa Đồi Ma, còn tất cả vận động về hướng núi Sáng tham gia cùng các lực lượng quân đội, công an và nhân dân vây bắt tên phi công Mỹ nhảy dù.
Trung đội trưởng Tình lập tức thổi còi báo động tập họp toàn trung đội hạ lệnh:
- Trừ khẩu đội 12ly7 và tổ canh trực báo động phòng không của đồng chí Nam ở lại còn lại theo tôi đi vây bắt phi công Mỹ!
Thằng Nam lập tức phản ứng ngay:
- Không, tôi không ở lại! Tôi xung phong đi bắt phi công Mỹ!
Chị Tình nóng mặt gắt gỏng:
- Đồng chí Nam có chấp hành mệnh lệnh chiến đấu không?
Thằng Nam vẫn cãi:
- Dứt khoát tôi cứ đi! Tôi đề nghị chỉ huy cử đồng chí Na ở lại. Sáng nay khi đào công sự, đồng chí ấy cuốc vào chân bị thương còn đang rất đau, không đi xa được đâu...
Trung đội trưởng Tình nghe vậy càng bực:
- Đồng chí Na! Tại sao bị thương mà không báo cáo chỉ huy hả?
Cái Na ấp úng:
- Em… em… chỉ bị nhẹ thôi ạ. Em cũng xin đi bắt giặc lái Mỹ ạ!
Thằng Nam cắt lời cái Na:
- Nhẹ gì... máu me chảy be bét, ướt cả ống quần...
Chị Tình quyết định:
- Thôi được! Đồng chí Na ở lại canh gác phòng không, còn tất cả lập tức lên đường!
Bộ phận đi tham gia vây bắt tên phi công Mỹ nhảy dù lập tức xuất kích. Họ phải thật nhanh chóng vận động về phía núi Sáng, nơi được xác định là tên phi công Mỹ đang lẩn trốn. Các chiến sĩ trung đội dân quân làng Hạ vừa đi vừa chạy. Mặc máy bay giặc Mỹ vẫn quần đảo, gầm rú trên bầu trời đám dân quân vẫn chạy dưới mặt đất. Họ lợi dụng các bờ ruộng, bờ mương để phòng tránh đạn bom và tiến về phía núi Sáng. Nhưng có nhiều lúc thì họ vẫn phải phơi mình chạy giữa cánh đồng trống trải. Trung đội trưởng Tình vẫn còn bực vì thằng Nam dám cãi lại lệnh chỉ huy. Giờ chị lại càng thêm bực khi nhìn thấy thằng Nam đang vác súng chạy gằn ở phía trước đầu trần chả ra dáng một chiến sĩ dân quân tý nào. Cái vòng ngụy trang làm ẩu nên khi vận động bị tuột rơi hết cả các cành cây lá, chỉ còn mỗi cái vòng tre nhảy tưng tưng trên lưng nó. "Sau lần này về phải chấn chỉnh thằng này đến nơi, đến chốn mới được!" - Chị Tình nghĩ. Thực ra, chị Tình rất thương và quý thằng Nam. Chị luôn coi nó như một đứa em trai của mình. Trung đội dân quân làng Hạ có nó cũng rất được việc. Đêm hôm có nó cùng canh gác trên đồi đám con gái đỡ sợ ma. Khi có việc gấp qua rừng núi, bãi tha ma nó chẳng sợ hãi gì, sai là đi ngay. Chỉ phải cái là tính tình thằng này rất hẩu đoảng, chả việc gì làm cho cẩn thận, chu đáo cả, đã thế lại hay cãi bừa và liều lĩnh. Mấy hôm trước, máy bay của bọn Mỹ bị không quân ta truy đuổi bay nháo nhác trên bầu trời. Bọn giặc trời ném xuống cánh đồng làng Hạ một vật gì đó đen trũi. Mọi người hốt hoảng gào thét gọi nhau: "Máy bay Mỹ thả bom đấy! Xuống hầm ngay" và vội vã lao vào nơi trú ẩn. Trong khi đó thằng Nam vẫn đứng ở sau bờ tre làng nghển cổ nhìn lên trời quan sát. Không có tiếng nổ vang lên. Mọi người còn đang phán đoán đó là bom nổ chậm thì thằng Nam đã phóng ra giữa cánh đồng. Cả làng rú lên hốt hoảng khi nhìn thấy thằng Nam vác trên vai một vật tròn tròn, đen đen từ giữa cánh đồng chạy như bay trở lại chỗ lũy tre đầu làng. Mọi người tưởng là nó đang vác quả bom chưa nổ vào làng. Hóa ra đó không phải là bom. Đấy chỉ là nửa mảnh vỏ một quả "bom nhiễu" của bọn Mỹ. Đây là loại "bom" nhằm gây nhiễu loạn ra-đa quân ta. Nghe thằng Nam gọi mãi nhiều người mới dám chạy đến xem. Trong cái vỏ rỗng thằng Nam đem về còn vương đầy nhưng sợi giấy bạc lấp lánh. Lần ấy, chị Tình đã sạc cho thằng Nam một trận, nó gãi đầu, gãi tai hứa sẽ sửa chữa nhưng rồi lại vẫn cứ tính nào, tật nấy. Cái vỏ bom rỗng thằng Nam vác về hiện mẹ nó đang dùng làm chiếc máng cho lợn ăn. Thằng Nam còn có thêm một cái tội nữa là ăn mặc nhố nhăng. Mấy hôm trước nó mặc một cái quần "ống tuýp" đi qua thị trấn bị công an bắt. Khi công an đang định dùng kéo rạch hai ống quần của nó may lúc đó xã đội trưởng Phạm Bản đi qua bắt gặp. Xã đội trưởng Phạm Bản nói với mấy anh công an thằng Nam là dân quân đi làm nhiệm vụ nên nó mới được tha, không bị rạch ống quần, chỉ bị nhắc nhở về phong cách, lối sống.
Trung đội dân quân làng Hạ hành quân đến chân núi Sáng. Nhiều lực lượng tác chiến cũng đã tập kết ở đây. Xã đội trưởng Phạm Bản cùng một số dân quân, công an làng Thượng, xóm Mới cũng vừa cơ động đến. Xã đội trưởng Phạm Bản chỉ huy chung các lực lượng của xã Hòa Sơn. Bộ đội, dân quân khép chặt vòng vây xung quanh khu vực núi Sáng rồi bắt đầu lùng sục, tìm kiếm ở một vùng rừng núi mênh mông, hoang vu chập trùng những tán cây cổ thụ và chằng chịt những dây leo rậm rạp. Núi Sáng ngày xưa có khu căn cứ địa của cụ Đề Thám và nghĩa quân xây dựng để đánh lại bọn Tây. Đây là một dãy núi rất hiểm trở. Trên núi có rất nhiều hang hốc, cây cối lại mọc dày đặc nên việc tìm kiếm tên giặc lái Mỹ không phải là dễ dàng. Các lực lượng tham gia vây bắt giặc được phổ biến phải hết sức cảnh giác, sẵn sàng nổ súng đánh trả khi xuất hiện máy bay trực thăng của Mỹ đến giải cứu tên phi công.
Sau hơn một ngày, hàng trăm người gồm bộ đội, công an, dân quân tự vệ và cả học sinh cấp 3 trường huyện tham gia bao vây, lùng sục khắp các bụi cây, hang hốc, khe đá trên núi mới tìm thấy tên phi công Mỹ đói lả đang chui lủi ngồi thu lu trong một hốc cây. Nó được dẫn giải ngay về cơ quan huyện đội.
Tuy không trực tiếp bắt sống được tên giặc lái máy bay Mỹ nhưng các chiến sĩ trung đội dân quân làng Hạ cũng vô cùng phấn khởi. Họ quên cả đói và mệt nhọc, suốt đêm mất ngủ trên núi Sáng làm mồi cho lũ muỗi vắt khi truy lùng tên phi công Mỹ.
Lúc đưa đơn vị trở về đến gần trận địa Đồi Ma, trung đội trưởng Tình đột nhiên ra lệnh:
- Thằng Nam! Đưa ngay khẩu súng đây!
Thằng Nam giật mình thảng thốt. Mặt nó tái đi. Nhớ lại việc đã cự cãi lại mệnh lệnh của trung đội trưởng bưa trước, nó càng hốt hoảng, lập bập:
- Tại sao lại thu vũ khí của tôi? Tôi không nộp lại súng đâu!
Thằng Nam cãi và ôm chặt lấy khẩu K44. Chị Tình phì cười rồi bảo:
- Ai thèm thu vũ khí của mày! Đưa khẩu súng để anh em vác cho rồi phóng ngay về làng kiếm lấy mấy quả khế chua. Đội sản xuất vừa tát cái ao của hợp tác xã để thu hoạch thủy sản, họ thưởng cho trung đội dân quân trực chiến mấy cân cá tươi đấy! Chiều nay, chúng ta sẽ làm một nồi canh chua thật ngon để khao quân, hiểu không!
Nghe chị Tình nói như vậy, thằng Nam thở phào nhẹ nhõm. Mặt nó tươi trở lại. Nó liền giao ngay khẩu súng lại cho đồng đội rồi co cẳng phóng luôn về làng.
Sau bữa chiều tổ chức "khao quân", trung đội trưởng Tình dặn dò các bộ phận trực chiến ở lại Đồi Ma xong liền tất tả về ban chỉ huy xã đội dự buổi họp rút kinh nghiệm chiến đấu và nghe thông báo tình hình mới. Số chị em không phải trực đêm trên Đồi Ma cũng trở về làng. Thằng Nam chui vào cái hầm nhỏ bên cạnh căn nhà nửa nổi, nửa chìm. Nó định bụng đánh một giấc cho thật đã mắt sau một đêm mất ngủ vạ vật trên núi Sáng truy tìm vây bắt tên phi công Mỹ. Gần sáng nếu hết cơn buồn ngủ thì nó sẽ mò xuống chỗ bến sông tìm lão Vận để cùng đi cất vó, úp nơm kiếm cá. Đầu mùa hạ mưa rào, có nguồn nước mới, lũ cá sông bắt đầu rủ nhau áp bờ, bơi ngược lên các vùng bãi ngập để vật đẻ.
Thằng Nam mới ngủ được nửa giấc thì bỗng có ai đó giật giật mạnh ở chân. Nó tỉnh giấc càu nhàu:
- Ai làm cái gì thế! Đang ngủ ngon...
- Nam ơi! Dậy... dậy ngay, có việc gấp lắm!
Thằng Nam nhận ra tiếng cái Liên. Nó ngồi dậy hỏi:
- Có việc quái gì thế! Trung đội trưởng đã bảo là tối nay được nghỉ cơ mà?
- Việc quan trọng lắm! Đi ngay mới kịp, nhanh lên!
Thằng Nam liền ngồi bật dậy. Nó nghĩ ngay là có mệnh lệnh khẩn cấp của trung đội trưởng như mọi lần. Nó vội quờ quạng trong căn hầm tìm khẩu súng và cái áo. Căn hầm tối mù mù. Mặc xong cái áo, khi thò tay ra phía cửa hầm để tìm đôi dép cao su thì bàn tay của thằng Nam chộp luôn vào một bên ngực tròn trịa nây nẩy của cái Liên đang ngồi ở ngay phía cuối sạp giường nằm. Nó hốt hoảng rụt ngay tay lại. Cái Liên chỉ mặc độc một cái áo lót mỏng manh, không mang đồ lót bên trong, chắc cũng vừa mới ngủ dậy. Cái Liên không nói gì, chỉ giục:
- Đi thôi!
Thằng Nam xách khẩu K44 theo cái Liên leo lên bờ công sự. Hai đứa tụt xuống sườn đồi phía làng Hạ. Trăng non đã ngả về tây. Bầu trời sáng nhàn nhạt. Lúc này, cái Liên mới ghé tai thằng Nam nói cho nó biết rõ mọi việc. Thì ra cái Liên gọi thằng Nam dậy là đi để "ngăn chặn kịp thời" một đôi nam nữ sắp quan hệ bất chính. Chị Nhân và tay phó tiến sĩ Dương Thụy đang ôm nhau ở một lùm cây dưới lưng đồi. Cái Liên đã để ý theo dõi chị Nhân ngay từ lúc chập tối. Nửa đêm, nó thấy chị Nhân ngồi dậy chui vào trong hầm thay cái áo mới rồi lén lút đi xuống dưới chân đồi. Cái Liên lặng lẽ bám theo. Chị Nhân mặc một cái áo màu hồng. Dưới ánh trăng non màu áo của chị như một ngọn lửa rập rờn, mờ ảo khuất dần vào những bụi cây sim lúp xúp gần chân đồi. Dương Thụy đang ngồi chờ chị Nhân ở đây. Tay phó tiến sĩ tối hôm nay không phải làm nhiệm trên Đồi Ma nhưng sau bữa liên hoan cứ loanh quanh, nấn ná mãi không chịu về. Hóa ra hai người đã có hò hẹn nhau rồi.
Nghe cái Liên nói như vậy, thằng Nam liền khựng lại. Nó lừng khừng rồi lên tiếng ngăn cái Liên:
- Hay là cứ mặc kệ bọn họ!
- Mặc kệ là thế nào! Chị ấy mà dính vào cái tay phó tiến sĩ “họ dê” này thì sẽ khốn nạn cả cuộc đời đấy!
- Nhưng… tình yêu, luyến ái là sự tự do. Chúng mình can thiệp vào làm sao được chứ!
- Mình sẽ… phá! Thế thôi!
- Phá bằng cách nào?
- Cứ đi theo mình, bảo làm gì cứ làm như thế là được!
Thằng Nam đành đi theo cái Liên. Hai đứa vượt qua một nương sắn mới trồng đến chỗ có những lùm cây sim, cây mua lúp súp. Chị Nhân và Dương Thụy đang ngồi ôm nhau cạnh một bụi cây dại um tùm. Hai người thì thầm với nhau nghe không rõ, chỉ thấy tiếng họ cứ nhỏ dần mãi đi. Sau một mô đất cách hai người một khoảng không xa, cái Liên nằm ép bên cạnh thằng Nam cố căng mắt ra quan sát nhưng chẳng thấy rõ họ đang làm chuyện gì. Dưới ánh trăng mờ nó chỉ thấy hai cái bóng mỗi lúc lại sát gần nhau hơn. Hình như trong làn gió nhẹ có những tiếng hơi thở hổn hển, ngắt quãng. Cái Liên lần sờ và đặt vào lòng bàn tay của thằng Nam mấy cục đất. Thằng Nam đã hiểu là sẽ phải làm gì.
Phía sau bụi cây sim, chị Nhân và Dương Thụy không biết là họ đang bị theo dõi. Hai người đang ôm nhau rất chặt. Bàn tay phải mềm và ấm của phó tiến sĩ Dương Thụy đã đặt lên đùi chị Nhân ve vuốt. Bàn tay ấy bắt đầu nhích dần, nhích dần lên phía trên. Chị Nhân hồi hộp chờ đợi. Khi bàn tay của anh phó tiến sĩ sắp đến chỗ phải đến thì đột nhiên đất đá từ đâu tới tấp ném đến túi bụi. Một con chim lợn đang rình chuột trong bụi rậm gần chỗ hai người ngồi giật mình hoảng sợ vỗ cánh phành phạch bay lên. Tiếng nó kêu “eng éc… eng éc…” thảm thiết, nghe rợn cả tóc gáy. Phó tiến sĩ Dương Thụy vội kéo chị Nhân bật dậy. Hai người lao xuống chân đồi chạy về làng. Cái Liên và thằng Nam tiếp tục tung ném đất đá rào rào về hướng của đôi nam nữ thêm một lúc nữa mới thôi. Đoạn, hai đứa kéo nhau cùng chạy ngược lên phía đỉnh đồi. Vừa chạy lên dốc cái Liên và thằng Nam vừa cười khúc khích vẻ rất khoái chí. Nhảy xuống lòng chiến hào đứng cười thêm một lúc nữa rồi hai đứa mới chịu trở về các căn nhà nửa chìm, nửa nối và hầm trực chiến của mình. Chui vào hầm, thằng Nam lại lăn ra ngủ như chết. Còn cái Liên thì thao thức mãi với bao nhiêu chuyện ở trong đầu.
Cái Liên cứ tưởng làm như thế là sẽ ngăn cản được chuyện sẽ xảy ra giữa chị Nhân với Dương Thụy. Là người ngoài cuộc, tỉnh táo nó đã lờ mờ nhận ra phần nào bản chất thực của tay phó tiến sĩ này. Nhưng cái Liên nào có biết đâu tình yêu thường làm cho con người ta mờ mắt. Tình yêu, tình dục cũng chính là một thứ ma tuý đầy uy lực cám dỗ của loài người. Thứ ấy làm cho trai gái khi đã bập vào nhau là mê mẩn, quên hết tất cả, bất chấp tất cả. Khi trái tim đã đập loạn nhịp thì cái đầu thường rất kém sự tỉnh táo, suy xét. Tình yêu nhiều lúc đã làm được cái việc rất khó là nhào trộn cái tốt với cái xấu, cái hay, cái dở với nhau mà những người trong cuộc không thể nào nhận biết. Chị Nhân thì ngày càng tươi tắn, xinh đẹp hơn. Chị chú ý nhiều hơn đến cách ăn mặc. Mái tóc chị luôn mượt mà, thoảng thơm hương bồ kết. Trong đôi mắt trong sáng của chị Nhân như luôn có ánh lửa long lanh. Trông chị thật đẹp cũng như con gái làng Hạ toàn là những người đẹp. Có lẽ là do khổ đất nơi dân làng Hạ định cư ở đúng chỗ một con rồng từ thượng giới bay xuống nằm nghỉ phun mây, nhả ngọc như câu chuyện tương truyền bao đời rồi người ta vẫn đồn đại.
Một hôm, sau buổi sinh hoạt chi đoàn ở phòng đọc sách, chị Nhân kéo cái Liên ra ngoài khẽ bảo nhỏ:
- Lần sau mày đừng làm như thế nữa Liên nhé!
Cái Liên hiểu chị Nhân định nói gì. Nó định nói lại với chị một câu gì đó nhưng cứ thấy nghẹn vướng ở trong cổ…
(còn nữa) Hà Nội, 11-2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét