MUA ĐƯỢC CẢ À?
Ông Bường là một người thật thà. Ông có tài tổ chức làm kinh tế. Ông có công đưa nghề thủ công đan lát xuất khẩu về làng làm thay đổi cả một vùng quê nghèo khó. Tính ông xuề xoà, hay thương người. Ông hay giúp đỡ bà con láng giềng nên tín nhiệm rất cao. Mọi người tin tưởng muốn đề nghị ông đảm nhiệm chức trưởng thôn để dẫn dắt bà con làm ăn.
Mọi việc cứ ngỡ là hiển nhiên. Ai cũng bảo: "Ông Bường làm trưởng thôn là rất xứng đáng!". "Xứng đáng quá đi chứ. Ông ấy là "cứu tinh" của làng ta đấy!". Chả ai không nghĩ thế. Ấy vậy mà đến lúc đưa tên ông vào danh sách bầu trưởng thôn thì lại rất khó khăn. Lãnh đạo xã chỉ đạo: "Ông này tính tình dễ dãi, thiếu kiên quyết, không thể làm trưởng thôn được!". Đồng chí phụ trách đoàn thể thì nhận xét: "Ông này thiếu tính thuyết phục quần chúng. Lẽ ra hô hào mọi người hăng hái thi đua tự mình vươn lên làm giàu thì lại đem tiền túi ra trợ giúp cho họ khiến họ ỉ nại. Như thế là không khuyến khích được tính sáng tạo, tự lực tự cường của quần chúng!". Bà chủ tịch hội nông dân lại cho rằng: "Ông này thiếu quan điểm "tam nông", tự dưng rước cái nghề đan lát mây tre về khiến cho nông dân mê mẩn ham làm giàu, không chịu chăm lo ruộng đồng...". vv và vv...
Thế là ông Bường không qua được vòng "hiệp thương" để lọt vào danh sách bầu trưởng thôn. Hôm bỏ phiếu, có nhiều bà con vẫn cứ ghi tên ông vào phiếu bầu. Theo luật như vậy là phiếu không hợp lệ. Mà đã không hợp lệ thì phiếu phải loại bỏ ngay. Trong khi đó thằng Cuông - một tên chuyên cầm đồ, cho vay nặng lãi khi bà con bị hoạn nạn, thiên tai mất mùa thì lại trúng cử chức trưởng thôn. Nó tổ chức một bữa khao linh đình các ngành các cấp.
Trong bữa tiệc rượu, tự dưng có một thằng ngứa miệng lên mặt dạy bảo nó:
- Ông cần cố gắng rèn luyện phấn đấu, tạo thêm uy tín nếu không thì khó làm việc lắm...
- Uy tín cái con mẹ gì! - Thằng Cuông đang say nên nổi khùng: - Tao đếch cần uy tín... tao chỉ cần nhiều tiền... Tiền... tiền... tiền... có thật nhiều tiền thì cái chức trưởng thôn đã là gì... cả những cái chức ở trên... trên... trên... cao... cao hơn nữa tao cũng sẽ mua được tất... Đấy chỉ có mấy triệu mà tao đã thành trưởng thôn... thế thì chỉ cần mấy chục triệu tao sẽ là trưởng xã... mấy trăm triệu tao sẽ là trưởng huyện... mấy nghìn triệu tao sẽ là trưởng tỉnh... ha... ha... ha... uống... uống... uống... uống...
Lãnh đạo các ban ngành nghe nó nói thế thì tái mặt. Một số lặng lẽ rút êm.
Chuyện "mua được tất" của thằng Cuông ầm ĩ cả làng. Mấy người đem chuyện này kể lại cho ông Bường nghe. Ông bèn mắng:
- Mua rau, mua thịt, mua cá chứ ai lại mua quan, mua chức bao giờ... đừng nghe thằng say nó nói bậy ảnh hưởng đến uy tín của lãnh đạo!
Mọi người cười ầm lên:
- Ôi... bác thật thà quá bác ơi! Bây giờ cái gì mà chả mua được chứ?
Ông Bường ngẩn người ra một lúc rồi hỏi lại:
- Thế thì... cứ có tiền là mua được tất cả à?!
Ngày 4/5/2010
Hay! Chí lý! Rất Trọng Bảo.
Trả lờiXóaCái gì không mua được bằng tiền thì phải dùng thật nhiều tiền để mua í mà.
Trả lờiXóaGửi Xuân My, Nhã My: Bây giờ mua quan bán chức đã thành "chuyện thường ngày" mất rồi. Vào "nguồn" mà chẳng chịu chi tiền ra "chạy" thì còn lâu mới có chức tước, còn lâu mới lên quan chức và có bổng lộc! Tuy nhiên có "đầu tư" sẽ có thu hoạch...
Trả lờiXóa