Nhà ta mất ruộng rồi Con ơi! Nhà ta mất ruộng rồi! Cả cánh đồng thu hồi để làm nhà máy Để nước mình tiến lên hiện đại, Không còn cảnh con trâu đi trước cái cày, Nông dân không lo lấm láp chân tay Mùa đông lạnh lội bùn đi cấy! Ruộng nhà mình từ ông bà để lại Hạt lúa, củ khoai, rơm rạ bao đời Sao mà thân thiết quá con ơi… Con còn nhớ cái thời lẫm chẫm Theo mẹ ra đồng nghịch đất, đùa chơi, Ruộng nhà mình nhiều châu chấu lắm Con vồ hụt hoài đứng khóc giữa luống ngô. Củ khoai con đào được bất ngờ Vui cùng tiếng cười ngây thơ nắc nẻ. Ruộng của nhà mình mỡ màu là thế, Tháng năm nuôi con lớn nên người. Con học hành nơi thành phố xa xôi Mỗi bát cơm quê có giọt mồ hôi cha mẹ Có cả hạt phù sa nhỏ bé Trên luống cày thửa ruộng nhà ta, Bao cơn mưa, trận lũ đi qua Lúa chín chưa đều ngã xô nghiêng ngả Bố mẹ dầm mình rờ mò từng gốc rạ Tay chạm vào con cá, con cua, Rồi những lo âu mưa hạn chiêm mùa Và niềm vui râm ran cùng vụ gặt. Bữa cơm mới bây giờ cũng mất. Làng ta nay chất ngất nhà cao tầng Đường làng láng bóng xi-măng Bàn chân đi không vương rơm rạ Trẻ con không còn vấp ngã Khi bước vào những vết chân trâu… Con ơi thế là từ nay về sau Nhà ta không còn ruộng nữa, Con cố học hành nên người, làm cán bộ Nhưng đừng quên lối cũ trở về làng Qua nơi cánh đồng thưở ấy hãy hình dung Có một cánh cò vẫn bay trong ký ức... HN, ngày 4-1-2012 TB (*) Viết nhân đọc thư một nông dân gửi cho con. Thật tình cờ bài thơ này được viết và đưa lên blogs trước một ngày xảy ra vụ Tiên Lãng (Hải Phòng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét