Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

Truyện vừa Chuyện lão Thực (7)

                
Chuyện lão Thực
Truyện của Trọng Bảo

 Câu chuyện thứ 7: Lão Thực
và giấc mơ trưa

          Một buổi trưa trong khu vườn sinh thái của lão Thực mọi người đang quây quần quanh ấm nước chè xanh rôm rả bàn chuyện xóm làng, chuyện đồng áng. Đúng khi lão Thực vừa bưng bát nước chè xanh đặc sánh lên thì thằng Nhân lao vào hổn hển nói:
          - Các cụ, các ông và các bác đã biết chuyện gì chưa?
          - Chuyện gì! - Ông Bứa vừa nhồm nhoàm nhai củ khoai lang vừa bảo: - Chuyện gì thì mày nói mẹ nó ra đi rồi ngồi xuống ăn củ khoai lang và làm bát nước chè tươi của cụ Thực, ngon lắm.
          Thằng Nhân ném cái võng đay lên chạc ba cây nhãn rồi ngồi xuống mép chiếu. Nó xua xua tay:
          - Chuyện rất quan trọng! Để yên cháu kể cho mà nghe!
          - Thì chúng tao vẫn để yên cho mày nói đấy chứ có ai bóp cổ mày đâu!
          - Ông chủ tịch xã ta phen này đi dứt rồi…
          - Tại sao thế? Mà thôi hội ta đã quy định là không bàn bạc đến chuyện nhân sự nữa cơ mà?
          Ông Bứa vội ngăn nó. Lão Thực cũng nhăn mặt:
          - Kể chuyện khác đi, chuyện nhân sự tao ngán lắm rồi!
          - Không… - Thằng thợ xây quanh làng quanh xã lại vung tay lên: - Đây không phải là “chuyện nhân sự” mà là "chuyện hình sự" cơ mà!
          - Chuyện hình sự thế nào?
          - Cháu vừa từ trên trụ sở uỷ ban xã chạy ngay về đây! Công an đã vừa đọc lệnh bắt rồi!
          - Bắt ai?
          - Bắt chủ tịch xã ta!
          - Sao ông ấy lại bị bắt?
          - Thì khai khống diện tích giải phóng mặt bằng khu công nghiệp để nhận tiền đền bù, rồi bán đất… nghe nói tham nhũng ngót cả chục tỷ đồng đấy!
          - Thế cơ à…
          Mọi người ồn ào cả lên trước cái tin động trời thằng Nhân vừa thông báo.
          Thằng Nhân bây giờ mới bình tĩnh kể lại câu chuyện cho có đầu, có đũa. Cụ thể là cuối giờ buổi sáng nay khi nó đang hoàn thiện cái nhà tắm “nóng-lạnh” cho lãnh đạo xã thì có hai chiếc xe công an chạy thẳng vào sân trụ sở uỷ ban xã. Một chiếc xe chở người, một chiếc xe dùng để chở tù nhân, can phạm. Mấy anh công an vào ngay phòng ông chủ tịch xã. Họ đọc lệnh bắt, khám xét nơi làm việc và nhà riêng của ông chủ tịch và mấy cán bộ xã. Lãnh đạo và các cán bộ xã bấy giờ mới ngã ngửa người ra. Hoá ra ngay từ khi có dự án khu công nghiệp tại đây đã một dây chuyền tham nhũng hình thành ở xã Quan Sơn. Ông chủ tịch, bà cán bộ tài chính, ông cán bộ địa chính đã cấu kết với ban giải phóng mặt bằng. Họ khai khống diện tích giải phóng mặt bằng để nhận tiền đền bù để chia nhau. Rồi họ bớt xén tiền đền bù của bà con nhân dân. Không những thế, bọn họ còn kiếm được mỗi người mấy xuất đất tái định cư, rãn dân nữa.
          Kể xong câu chuyện vừa xảy ra, thằng Nhân quay sang nhìn lão Thực bảo:
          - Phen này thì cụ vui mừng quá rồi! Những người vẫn hay lên giọng đe nẹt cụ, phủ nhận công lao của cụ, làm sai lệch lịch sử của xã ta đều đã bị bắt hết cả rồi cụ ạ! Cụ phải thịt gà, mổ ba ba tổ chức liên hoan đi thôi!
          Lão Thực nhăn mặt. Ông Bứa cau có:
          - Mày còn trẻ người, non dạ nên còn ngu lắm con ạ! Chuyện này có gì mà vui mừng. Chuyện này chỉ đáng buồn thôi có phải không ông Thực?
          Lão Thực gật đầu. Đúng! Đây chỉ là một chuyện đáng buồn và đau xót cho xã Quan Sơn. Anh chủ tịch xã ấy còn là con của một người bạn chiến đấu trong đội du kích cùng với lão ngày xưa nữa. Lão Thực đặt bát nước chè xanh đang uống xuống chiếu. Ngụm nước chè tươi lão vừa nuốt sao mà đắng thế. Chép miệng mấy lần vẫn thấy đắng.
          Khi mọi người vẫn còn ồn ào bàn chuyện ông chủ tịch và mấy cán bộ xã bị công an bắt thì lão Thực đứng dậy. Lão chậm chạp bước lại chỗ chiếc võng của mình đang mắc giữa gốc cây quéo già và cây vải non mới cho quả vụ đầu. Lão ngả lưng xuống chiếc võng gai khẽ đu đưa. Lão nằm vắt tay lên trán yên suy nghĩ về câu chuyện thằng Nhân vừa kể. Lão cứ suy nghĩ lan man đến chuyện ngày trai trẻ, nghĩ về những chặng đường đời mình đã trải qua. Trời đã quá trưa ngả sang chiều. Lẻ tẻ có những người rời khỏi khu vườn sinh thái của lão về để đi làm đồng buổi chiều. Mọi người chào nhưng không thấy lão Thực đáp lời như những bữa trước. Họ nghĩ lão ngủ hoặc đang mải suy nghĩ. Sự việc thằng Nhân thông báo đáng để suy nghĩ lắm chứ. Đúng là lão Thực đang suy nghĩ. Chiếc võng thôi đung đưa. Mọi người đã ra về hết. Khu vườn của lão Thực trở nên yên ắng. Lão Thực thấy lơ mơ. Người lão cứ bồng bềnh lâng lâng. Tư duy lão lúc rành mạch, lúc lại rất mông lung.
          Chợt có tiếng ậm è phía cổng vườn. Lão Thực liền ngồi dậy trên võng. Có một người nhấc cánh cổng bằng tre bước vào. Lão Thực nheo mắt nhìn. Đó là một người đàn ông đã luống tuổi đang đi vào vườn. Một bên sườn hắn đeo chiếc xà-cột đen, một bên hông đeo chiếc đài Xiêng-mao. Lão Thực vô cùng kinh ngạc khi nhận ra đó chính là đội trưởng đội cải cách ruộng đất-chủ nhiệm hợp tác xã nông nghiệp Hà Văn Bồi. Lão lập bập hỏi:
          - Ông… ông vẫn còn sống à?
          - Vẫn còn… vẫn còn…
          - Nhưng hồi ấy ông đã bị sét đánh chết giữa cánh đồng rồi cơ mà?
          - Sét đánh chết thế nào được tôi. Những người như tôi thì chết làm sao được chứ! Tôi sẽ còn sống mãi, tồn tại mãi mãi… ha… ha… ha…
          Ông này đúng là ma rồi. Lão Thực hoảng quá. Lão đứng bật dậy quờ tay tìm cái gậy vẫn dựng ở gốc cây quéo già. Nhưng khi lão Thực vớ được cái gậy quay lại thì không thấy đội trưởng đội cải cách ruộng đất Hà Văn Bồi đâu nữa. Ông này biến hóa nhanh thật, hay đây chỉ là một giấc mơ thôi. Lão Thực nghĩ. Lão đưa tay lau mồ hôi túa ra trên trán. Lão vừa định nằm xuống võng thì lại giật nảy mình nhìn thấy trong võng đã có một người đang nằm. Đó là một người con gái. Lão sửng sốt nhận ra đó là cô Thoan. Cô Thoan cũng đã bị bọn gặc bắn chết rồi cơ mà. Sao cô lại còn nằm được trên võng thế này. Lão hốt hoảng khi thấy trên người cô không một mảnh vải. Mà hình như cô còn mỉm cười với lão nữa. Đúng là lão đã gặp ma thật rồi. Lão vội lùi lại thì lại chạm luôn vào một người khác đang đứng ngay sau lưng mình. Đó là cô Lý-người vợ của lão đã chết từ lâu. Cô Thoan và cô Lý mỗi người nắm lấy một tay lão. Họ nhấc lão lên, dìu lão bay lượn khắp khu vườn, có lúc lên trên cả ngọn cây, ngọn tre. Lão nhìn xuống thấy ngôi nhà mình nằm giữa vườn cây cối xanh tốt. Lão Thực thích quá vì đây là lần đầu tiên trong đời mình lão biết bay. Nhưng lão chợt giật mình khi trông thấy cái Lan con gái của mình đang đứng gào khóc giữa sân nhà mình. Mà hôm nay là giữa tuần con bé về nhà làm gì thế nhỉ? Lão nghĩ chắc là nó đi công tác qua nên ghé về nhà thăm lão. Nhưng sao nó lại kêu khóc thảm thiết thếỉ? Lão nhìn thấy ông Bứa quần ống thấp ống cao hớt hải chạy sang. Rồi ông Cành, ông Thuấn, chú Tạo, thằng Nhân, những người hàng buổi trưa vẫn kéo đến mắc võng trong khu vườn của nhà lão từ các hướng cũng đang nhốn nháo chạy vào nhà lão. Có cả bà Nhâm y sỹ về hưu đeo cái túi lạch bạch chạy đến. Họ theo cái Lan chạy ra vườn. Có việc gì thế nhỉ. Lão vội trằn người thoát khỏi hai người phụ nữ để nhao xuống xem có việc gì mà mọi người lại nhốn nháo, hốt hoảng đến vậy. Lão cũng hớt hải chạy theo mọi người vào trong khu vườn cây nhà mình. Họ lao lại chỗ gốc cây quéo già, nơi lão vẫn thường mắc võng ngủ trưa. Mọi người xúm xít quanh cái võng gai của lão. Có nhiều tiếng kêu khóc, hốt hoảng. Lão vội kiễng chân lên ngó qua đầu mấy người xem đã có chuyện gì đã xảy ra. Lão sửng sốt khi nhìn thấy người đang nằm trên võng chính lại là mình. Mọi người hối hả giục nhau làm hô hấp nhân tạo, tiêm thuốc trợ tim cho lão. Song lão vẫn nằm thẳng đuột trên võng. Thằng Nhân vội xốc lão lên vai. Nó cuống quýt bảo:
          - Cụ Thực bị cảm rồi! Phải đưa ngay cụ ra trạm xá cấp cứu!
          - Đúng... nhanh... nhanh lên kẻo chậm mất...
          Mọi người và cái Lan vội chạy theo thằng Nhân. Ông Bứa luống cuống đỡ hai chân cho lão. Họ chạy tắt qua cánh đồng vừa gặt để đến trạm y tế của xã Quan Sơn. Lão Thực cũng vội hớt hải chạy theo mọi người. Vừa chạy, lão vừa cố gào lên thật to:
          - Tôi đang ở đây cơ mà! Không phải đưa ra trạm xá cấp cứu đâu!
          Nhưng mọi người hình như không ai nghe thấy tiếng kêu của lão. Họ vẫn hộc tốc cõng lão chạy đi. Lão đành đuổi theo phía sau họ. Lão bị vấp vào những gốc rạ lổn nhổn trên cánh đồng ngã dúi ngã dụi. Những gốc rạ cứ níu chân lão lại. Lão Thực bị tụt dần lại phía sau đoàn người. Lão mệt quá. Lão ngồi bệt xuống bở ruộng thở dốc. Nhưng không thể để đám người kia bỏ xa mình, lão lại vội đứng dậy lật đật chạy theo họ. Đoàn người đã đi quá xa. Trông họ chỉ còn là những cái chấm nhỏ li ti phía cuối cánh đồng đây rơm rạ. Lão vừa định hét lên thì chợt lại như có ai nhấc bổng mình lên trên không trung. Hoá ra đó lại là cô Thoan và cô Lý. Họ dìu lão bay sát ngay phía trên đầu đoàn người đang cõng lão đi dưới cánh đồng. Chuyện này là thực hay mơ đây! Lão nghĩ và cấu mạnh vào má mình một cái nhưng không thấy đau. Lão chợt hiểu hoá ra đây không phải là một giấc mơ...
                                                                                   Hà Nội, 21/7/2011
            (hết)

2 nhận xét:

  1. Em vào trang bên này của anh - giao diện sáng sủa, đẹp, mấu sắc hài hoà lắm anh ạ.
    Chúc nhà văn luôn khai thác được những chủ đề hay, viết đều, viết hay.

    Trả lờiXóa
  2. Gửi Hà Vân: Cám ơn lời chúc mừng của em! Mong em luôn ghé thăm căn nhà mới này của anh!

    Trả lờiXóa