Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo
Đoàn quân “cửu vạn” của hắn “xuất, nhập cảnh” liên tục qua lại biên giới. Gọi là “xuất, nhập cảnh” cho oai, thực chất là đám cửu vạn vượt biên tự do theo lối đường mòn nối giữa hai nước. Lúc “xuất cảnh” sang Trung Quốc họ gùi thồ đủ các loại hàng hóa nông sản như vải, nhãn khô, hoa hồi, rắn rùa, ba ba, tê tê, tắc kè, chim muông đủ loại. Có lúc Trung Quốc họ mua cả những thứ oái oăm như râu ngô non, rễ cây quế, cây hồi. Lúc “nhập cảnh” trở lại Việt Nam thì bọn cửu vạn chuyên chở các loại hàng hóa tiêu dùng cao cấp, thấp cấp, đủ cả. Những loại hàng hoá nặng nhọc, số lượng lớn như dưa hấu, vải thiều tươi, quặng thiếc bắt buộc phải chờ bằng ô tô qua cửa khẩu, kê khai hải quan cẩn thận, nộp thuế đầy đủ thì không cần đến bọn “cửu vạn”.
Cùng bộ phận với hắn còn có bảy thằng thanh niên và ba người con gái. Thằng Phú mặt choắt cầm đầu cả bọn. Mỗi lần vận chuyển hàng qua biên giới, nó chỉ gùi một ít hàng hoá gọi là có. Nhiệm vụ của nó là đi trước trinh sát đường, giao nhận hàng, thu tiền và trả tiền công hàng ngày cho cả bọn. Ba cô gái thì có hai cô còn rất trẻ, có lẽ chưa đầy hai mươi. Còn một cô thì có lẽ đã xuýt soát ba mươi tuổi. Cả ba đều chưa ai có chồng. Hắn tự nhận xét: Trong ba người con gái, cô lớn tuổi là xinh đẹp nhất. Nàng có nước da trắng ngần, hai mắt to và sáng long lanh. Khuôn mặt nàng thanh tú nhưng vương vấn một nỗi niềm sâu kín. Có lẽ đó là một nỗi buồn đang giấu kín. Mái tóc nàng dài óng ả. Hắn rất ngạc nhiên không hiểu tại sao một người con gái đẹp như thế lại phải đi làm nghề “cửu vạn” vất vả cõng hàng lậu qua lại biên giới vừa vất vả, vừa nguy hiểm. Hắn tò mò dò hỏi. Nhưng cả bọn cũng chả ai biết.
Cũng chỉ sau một ngày, hắn đã biết hết tên của cả bọn cửu vạn làm cùng. Hai cô gái trẻ hơn một tên là Nhạn, một đứa tên là Lụa. Còn nàng tên là Thu. “Một cái tên đẹp và thật dễ nhớ” - Hắn nghĩ.
Bọn chúng vận chuyển hàng cho một mụ buôn lậu nổi tiếng. Mụ này có vốn lớn, chuyên đánh hàng điện tử. Đường dây của mụ gom hàng từ bên kia biên giới, giao cho đám cửu vạn gùi hàng luồn lách, tránh các trạm kiểm tra liên ngành của công an, thuế vụ, quản lý thị trường, biên phòng. Khi hàng đã về sâu trong nội địa thì có xe ô tô chuyên chở về tận Hà Nội tiêu thụ. Mỗi lần chuyển hàng qua lối mòn hai bên cánh gà cửa khẩu, thằng Phú đều đi trước dẫn đường, nghe ngóng đề phòng công an, biên phòng, lực lượng chống buôn lậu phục kích. Hắn được phân công đi cuối đội hình để bảo vệ, hỗ trợ cho cả bọn.
Hắn để ý mấy chuyến gùi cõng hàng qua lại biên giới Thu đều cố tình tụt lại phía sau đội hình. Thu đi ngay phía trước hắn. Thu hay hỏi hắn mọi chuyện, từ quê quán, gia đình, vợ con, tại sao lại phải đi làm cửu vạn. Hắn trả lời mọi câu hỏi của nàng mà không cảm thấy chút khó chịu nào. Hắn cũng không ngại ngần kể cho nàng nghe cả chuyện từng phải đi tù, từng phiêu lưu nơi bãi vàng Tây Bắc, từng bán than trên đường phố Hà Nội. Chỉ có chuyện với hai người đàn bà ở nhà ga hồi trước chiến tranh và người đàn bà trong căn nhà ven hồ Tây là hắn giấu biệt, không hé răng nửa lời. Tuy vậy, Thu lại tủm tỉm bảo hắn:
- Trông anh là biết, số đào hoa lắm đấy!
- Ớ…
Hắn lúng túng. Trong khi hắn bộc bạch nhiều chuyện về hắn thì thì nàng lại rất ít nói về mình. Sau nhiều ngày mà hắn chỉ biết mỗi cái tên và quê nàng ở vùng rừng núi Thái Nguyên. Một hôm cõng hàng qua biên giới lúc cùng nhau ngồi nghỉ ven bờ suối, Thu đột nhiên hỏi hắn:
- Anh có sợ ma không?
- Ma nó sợ tôi thì có, chứ tôi sợ đếch gì ma! Tôi còn ngủ cả với ma rồi đấy…
Nói đến đây hắn chợt im bặt. Tự dưng hắn nhớ lại mấy năm trước cũng chính tại nơi biên giới này hắn đã ngồi cạnh xác thằng Đang ở sân ga Lạng Sơn cái hôm tìm cách đưa nó về quê. Còn Thu thì khi nghe hắn nói như vậy bật cười ngặt nghẽo. Hắn cũng chả hiểu nàng cười vì điều gì. Mãi sau này khi nghĩ lại hắn mới chợt hiểu là vì sao lúc ấy Thu lại cười.
Thu rất hay quan tâm đến hắn. Tự dưng giữa hai người có một tình cảm thân thiết, tin cậy. Thu luôn luôn chăm lo cho hắn giống như một người em gái đối với anh trai. Thu đơm cúc áo bị đứt, vá áo cho hắn. Khi về đến nơi nghỉ trọ Thu và hai cô gái nấu cơm cho hắn và cả bọn. Buổi sáng, trước lúc đi cõng hàng, Thu đun nước sôi pha cho hắn gói mỳ tôm. Nếu không là hắn sẽ nhai mỳ tôm sống hoặc kiếm một cái bánh mỳ ăn tạm. Ngược lại, hắn cũng coi Thu như một người em gái. Số hắn cô đơn. Mẹ hắn chỉ sinh được duy nhất một mình hắn. Hắn rất mong có một người thân để chia sẻ. Trên đường gùi cõng hàng, hắn giúp cô mỗi lần phải đưa bao hàng nặng trèo qua những đoạn dốc đá tai mèo treo leo. Có lần Thu bị đau chân hắn còn xẻ bớt hàng của cô sang gùi hàng của mình. Một bữa bị lực lượng phòng chống buôn lậu truy đuổi ráo riết hắn đã đeo cả hai gùi hàng của hắn và của Thu chạy thoát trong khi những đứa khác bị thu giữ mất toàn bộ hàng hoá phải méo mặt móc tiền túi ra đền cho chủ hàng. Tuy rất thân thiết như thế nhưng Thu cũng vẫn không chịu hé lộ thêm một tý nào thông tin về mình.
Thu sống có vẻ hơi khép kín. Buổi tối cô thường ngồi trong nhà trọ nghe tin tức và ca nhạc từ chiếc đài chạy pin hoặc xem tivi từ chiếc máy thu hình của Trung Quốc chỉ nhỏ bằng quyển sổ tay. Trong khi đó hai cô gái kia đi chơi thâu đêm. Họ ngủ với cánh con trai ở ngoài rừng đến sáng mới về, tóc tai rối bù. Có hôm cõng hàng leo dốc mệt thế mà vừa trả hàng xong trên đường về nhà trọ hắn đã bắt gặp cái Lụa đang nhấp nhổm với thằng Tài ở trong một hốc đá ngay ven lối mòn. Hắn mặc kệ bọn chúng nó. Hắn chỉ lo Thu cũng giống như hai đứa con gái kia. Hắn thấy ngứa mắt và rất tức tối mỗi khi thằng Phú mặt choắt cứ le ve, tán tỉnh gạ gẫm bên cạnh Thu. Một hôm nó còn nói với hắn:
- Đại ca Thổ rất thích em Thu đấy!
- Chúng mày để cho cô ấy yên…
Hắn gầm gừ. Thằng Phú cười đĩ thõa:
- Có phải là vợ hay em gái của ông quái đâu mà ông giữ! Nhìn em Thu ngon lành thế, mông ra mông, vú ra vú, cái nào cái nấy tròn trịa nây nẩy thế, bố ai mà chịu được cơ chứ!
Hắn im lặng. Thằng Phú nói tiếp:
- Lần trước, em Thu đi cõng hàng lớ ngớ thế nào mà để bọn quản lý thị trường tịch thu mất một bao hàng, toàn là đồ cao cấp, đắt tiền. Đại ca đang cho em ký nợ tiền bồi thưòng đấy! Mất thêm hàng một lần nữa thì chả phải bảo em cũng tự mà tìm đến hiến thân cho “Thổ đại ca” để trừ nợ thôi! Bọn cái Lụa, cái Nhạn đều đã phải làm như thế đấy… hí hí…
Thằng Phú cười khoái chí. Răng nó nhe ra như răng chó. Suýt nữa thì hắn đã tống ngay một quả vào cái mõm của thằng choắt cho nó rụng hết mấy cái răng cửa. Nhưng hắn cố kìm lại được. Với lại thằng này nói cũng có lý đúng. Thời buổi đồng tiền ngự trị tất cả này mọi điều đều có thể xảy ra. Hai cô bé cửu vạn đi suốt đêm không phải là để cho bọn con trai chơi miễn phí. Ban ngày cõng hàng, ban đêm cõng người đều có tiền cả đấy. Hắn chợt thấy buồn. Một nỗi buồn xâm chiếm, âm ỉ trong lòng khiến hắn thấy cứ bồn chồn không yên. Thời bao cấp đói khổ thiếu thốn như thế nhưng có những giá trị của cuộc sống vẫn còn gìn giữ được. Thời kinh tế thị trường đầy đủ cái gì cũng có, đời sống khá giả hơn hẳn nhưng những giá trị ấy lại không thể giữ nổi. Đồng tiền lấp loá. Đồng tiền đã làm mờ mắt nhiều người mất rồi. Đồng tiền làm thoái hóa con người mất rồi. Một hôm, tình cờ đi ngang qua hắn chợt nghe lỏm được cái Lụa và con Nhạn đang nói chuyện với nhau ở khi ngồi giặt ở bờ suối. Cái Lụa bảo:
- Tao ngủ với bọn con trai mỗi thằng mấy lần rồi nhưng chưa lần nào với cái tay mới đến. Hắn có vẻ cao đạo mày ạ!
- Tao cũng thế! Chán thật…
- Hay là tao với mày đánh cược với nhau xem đứa nào sẽ… ấy trước được với hắn ta nhé?
- OK! Hí… hí… nhưng mà cược cái gì nào?
- Một cái máy nghe nhạc Nhật xịn nhé!
- Ở đây toàn là đồ của Tàu nhái giả nhãn hiệu của Nhật, đào đâu ra đồ xịn?
- Thì cược cái khác vậy!
- Thôi, nếu đứa nào làm được việc ấy với hắn ta trước thì muốn lấy cái gì của nhau cứ lấy hoặc là cược tiền cũng được. Nửa tháng lương cửu vạn nhé!
- OK! Ngoắc tay nhau cái nào!
- Ngoắc thì ngoắc!
Tiếng cười rúc rich. Lại vẫn là tiếng xuýt xoa của cái Lụa:
- Ôi mày ơi! Nếu mà được một lần thôi với hắn thì tao chả cần lấy cái gì của mày cũng được…
- Hí hí… tao cũng vậy! Trông hắn ta to khỏe thế chắc là sẽ hay lắm mày nhỉ?
- Chắc chắn rồi… chứ cứ như mấy thằng kia thì chán chết, nhấp nhổm vài cái đã hết sạch, ỉu sìu như bánh mỳ nhúng nước, mồm miệng thì thở không ra hơi…
- Hí… hí… hí… thằng Chương hôm qua khi xong còn ngã lăn ra đất nằm im, gọi mãi không thưa làm tao sợ hết cả hồn, tưởng là nó chết…
- He… he… he…
- Hi… hi… hi…
Từ hôm nghe lỏm được câu chuyện của hai đứa con gái cùng cánh cửu vạn hắn đâm ra sợ. Lúc nào cũng cẩn thận đề phòng. Tự dưng hắn thấy khinh thường và thương hại hai con bé này hơn là thích. Có lần con Lụa còn cố tình đè cả bầu vú to và mềm mại vào tay hắn lúc nhờ hắn nhấc giúp gùi hàng lên vai. Còn con Nhạn thì làm như vô tình vén quần thật cao đến sát bẹn để lộ cặp đùi trắng nõn khi lội qua suối ngay bên cạnh hắn. Hai đứa thi nhau khiêu khích, chào mời hắn. Nhiều lần hai đứa đi phía dưới dốc kéo cả cái cổ áo rộng hoác ra rồi giả vờ kêu bị vấp lừa hắn quay lại nhìn xuống nhằm khoe bộ ngực nở nang. Nhưng hắn vẫn như một người vô cảm. Lúc nào hắn cũng chỉ nghĩ đến Thu, lo sợ cô cũng sẽ giống như hai con bé kia…
(Hết phần 23) Hà Nội, tháng 2-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét