Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo
Thằng Phú bị hắn dìm cho một trận uống no nước suối, sặc sụa gần chết. Sau bận này nó sợ hắn một phép. Lúc nào nó cũng anh anh em em, không dám lên mặt chỉ huy nhóm cửu vạn nữa. Nhưng hắn biết rõ tâm địa của nó. Khi thất thế thì nhũn như con chi chi, khí đắc chí thì nó sẽ lập tức lên mặt vênh vang ngay. Con người nó có cái tướng nhỏ nhen, sẵn sàng lừa thầy, phản bạn. Nguyên nhân thằng Phú bị hắn dìm xuống suối là nó dám giở trò khốn ra với em Thu. Hôm đó cả bọn đi gùi hàng. Nó lằng nhằng bám theo Thu ngay từ khi nhận hàng trên đất Trung Quốc. Hắn nuốt nước bọt thèm thuồng khi nhìn thấy hai bầu vú của Thu căng lên, vươn ra phía trước đầy hấp dẫn khi cô khoác dây đeo bao hàng.
Lúc dừng lại nghỉ giải lao bên bờ suối, Thu xuống suối rửa mặt. Nó lập tức bám theo cô ngay. Thu xuống suối. Cô lội ra xa bờ một chút nơi nước trong hơn. Cô nhúng cái khăn mặt xuống dòng nước. Khi Thu đang lau mặt thì thằng Phú lặng lẽ tiến đến sát phía sau lưng. Nó đưa hai tay vòng ra phía trước tóm lấy hai vú của cô gái bóp mạnh. Bị bất ngờ, Thu giật mình hốt hoảng quay lại. Cô gạt phắt hai tay nó ra. Thằng Phú bị phản ứng quyết liệt nhưng nó vẫn lấn tới. Hai tay nó tiếp tục quờ quạng trên ngực cô gái. Thu vừa chống cự vừa lùi dần ra giữa dòng suối chảy xiết. Nước ngập đến lưng Thu. Trong khi đó thì thằng Phú vẫn cứ dấn tới. Nó nhăn nhở:
- Cho… cho… anh sờ tý ti thôi… hi hi…
- Đồ khốn nạn…
Thu nấc lên uất ức. Cô ném cái khăn vào mặt nó và tiếp tục lùi ra phía giữa dòng nước đang chảy rất xiết. Bất ngờ, Thu vấp vào một hòn đá rêu trơn trượt chân chới với ngã ngửa người ra giữa dòng suối đang cuồn cuộn chảy. Đêm qua trời mới mưa to, lũ từ đầu nguồn đang tràn về. Thu bị dòng nước xiết cuốn đi ngay. Cô chới với giữa dòng, cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước kêu cứu. Nhưng tiếng của Thu bị tiếng nước chảy ào ào át mất.
Giữa lúc đó thì hắn vác bao hàng đi đến. Nhìn thấy bao hàng của Thu để trên bờ hắn đoán là cô đang xuống suối rửa mặt nên có ý dừng lại chờ. Đang huýt sáo một điệu nhạc vui thì hắn chợt giật mình thấy thằng Phú vẻ hốt hoảng từ dưới suối đang chạy ngược lên. Hắn quát hỏi:
- Cô Thu đâu rồi! Mày đã làm gì cô ấy hả?
- Cô… cô… ấy…
Hắn lao đến túm cổ áo thằng Phú hét lên:
- Cô ấy ở đâu? Mày đã làm gì cô ấy rồi hả?
- Cô… cô ấy bị… bị… ngã xuống suối rồi…
Hắn ném thằng Phú sang bên lối mòn rồi lao ngay xuống bờ suối. Hắn chạy men theo doi cát ven bờ về phía hạ lưu. Hắn chợt nhìn thấy một cánh tay đang cố giơ lên vùng vẫy giữa dòng nước. Hắn liền lao ngay ra giữa dòng nước đang chảy rất xiết. Dòng nước lập tức cuốn ngay lấy hắn xô đi. “Nguy quá! Phải thật nhanh mới kịp… - Hắn nghĩ: - Nếu chậm một chút thôi thì Thu sẽ bị cuốn rơi xuống thác nước cao mấy chục mét, phía dưới lại là một cái vực rất sâu khó mà thoát chết!”. Hắn đạp mạnh chân vào một mô đá nhao người sải tay bơi theo hướng cánh tay của Thu vừa giơ lên. Khi hắn túm được mái tóc dài của Thu thì hai người đã đến rất gần đỉnh thác nước. Hắn cố sức trằn người ngược dòng chảy để thắng lại sức đẩy của nước. Bàn tay hắn quờ quạng bấu được vào một mỏm đá sắc cạnh. Sức nặng của hai người và sức mạnh của dòng nước khiến cánh tay của hắn căng ra. Lòng bàn tay và năm ngón tay của hắn bị cạnh sắc của mỏm đá cứa sâu, máu chảy loang ra. Hắn cảm thấy sẽ rất khó mà chống chọi được thêm nữa trước sức mạnh của dòng nước lũ đang lên. Hắn nghĩ đến phương án sẽ ôm chặt lấy Thu khi hai người bị dòng nước lũ cuốn trôi rơi xuống thác để cô không bị chìm sâu xuống đáy vực.
May mắn đúng lúc ấy mọi người kịp chạy đến. Thằng Chương tung được đoạn dây dù vẫn dùng buộc hàng cho hắn nắm chặt lấy để ghìm hai người lại. Khi hắn túm được một đầu dây, thằng Chương liền cột nhanh đầu dây kia vào một gốc cây trên bờ, buộc lại. Hai thằng khác lập tức nhào ngay xuống vật lộn với dòng nước xiết giúp hắn đưa Thu lên.
Hắn bế Thu lên bãi cát ven bờ suối. Thu bị ngạt thở lâu và uống khá nhiều nước nên người nhợt nhạt rũ ra như cọng rau héo. Hắn nhanh chóng thực hiện ngay các động tác hô hấp nhân tạo để cứu Thu. Hắn đặt hai tay lên ngực Thu ấn mạnh rồi ghé miệng mình vào miệng Thu hà hơi, thổi ngạt cho cô. Nhưng nhiều lần hô hấp liên tục vẫn không có kết quả. Mấy thằng đứng chôn chân giữa bãi nhìn gã cấp cứu, có ai đó khẽ kêu lên: “Có lẽ hỏng mất rồi!”. Cái Lụa và cái Nhạn nghe thấy thế bật khóc ầm lên. Hắn quát: “Câm mồm ngay…!”. Đoạn, hắn tiếp tục làm các động tác hô hấp nhân tạo cho Thu một cách gần như tuyệt vọng. Đột nhiên, Thu gồng người lên ho rồi nôn thốc ra toàn nước là nước. Mọi người cùng ồ reo lên vui mừng. Thu từ từ mở mắt, đôi môi bợt bạt của cô khẽ mấp máy. Hắn bảo cái Lụa và cái Nhạn đưa Thu lên bờ, kiếm quần áo khô thay cho cô.
Đoạn, hắn đứng dậy nghển cổ ngó nghiêng xung quanh. Thằng Phú mặt mày tái nhợt đang đứng rúm ró ở phía sau lưng thằng Chương. Bắt gặp ánh mắt của hắn, nó sợ hãi run cầm cập, mặt cắt không còn giọt máu. Hắn rẽ mọi người ra rồi lừ lừ tiến đến chỗ thằng Phú. Thằng Phú liền đổ sụp người xuống rối rít van xin:
- Tha… tha cho em… Em chỉ định đùa cô ấy một tý thôi, không ngờ…
- Chỉ đùa thôi à?
Một cái tát như trời giáng khiến thằng Phú ngã dúi dụi xuống bãi cát. Mồm nó đầy máu và cát. Hắn túm cố áo thằng Phú kéo đứng dậy và lôi sềnh xệch xuống suối. Thằng Phú vẫn không ngừng gào lên xin hắn tha mạng. Hắn một tay túm tóc, một tay túm cổ dìm đầu thằng Phú xuống nước mấy lần. Nó vùng vẫy giẫy giụa. Nó uống no nước ho sặc sụa, miệng ngớp ngớp như một con cá sắp chết. Tuy thế, nó vẫn cố kêu khóc xin tha. Nhưng tiếng nó không còn rõ nữa. Song hắn vẫn chưa chịu tha cho thằng mặt choắt. Hắn còn định lôi nó đẩy ra giữa dòng suối đang chảy xiết cho nó biết thế nào là bị nước cuốn đi. Cả bọn thấy thế vội vã chạy xuống suối can ngăn, năn nỉ xin hắn tha cho thằng Phú. Ngồi trên bờ suối, Thu cũng gắng sức cố giơ cánh tay lên xua xua ra hiệu cho hắn đừng hành hạ thằng Phú nữa. Hắn buông thằng Phú ra. Nó cố bò lết lên bãi cát ngồi thở dốc. Nét mặt nó chưa vẫn còn hết sức hoảng sợ.
Hai cô gái dìu đưa Thu về nhà trọ. Số hàng hóa của họ được san ra để cả bọn mang giúp. Thằng Phú bị một phen ngạt thở bị hắn dìm dưới nước gần chết vẫn phải lặc lè đeo một bao hàng nặng. Nó chệch choạng bước đi từng bước theo sau bọn cửu vạn.
Thu bị ốm mấy ngày phải bỏ việc. Hắn cũng bỏ luôn mấy ngày không đi cõng hàng qua biên giới để ở nhà chăm sóc cô. Hắn nấu cháo ép Thu ăn. Nhưng hắn vốn là người vụng về trong việc nấu nướng. Thu bưng bát cháo thoảng mùi khê lên nhưng cô vẫn mỉm cười làm ra bộ ăn ngon lành để hắn yên tâm.
Sau vụ này thằng Phú mặt choắt bị cả bọn căm ghét, cô lập. Nó không còn dám lên mặt vênh vang với mọi người nữa. Nó vẫn đi đầu đội hình mỗi khi cả bọn cõng hàng lậu vượt biên nhưng mất cái dáng vẻ chỉ huy lúc nào cũng làm ra vẻ ta đây như trước. Cũng từ đó nó bớt quanh quẩn săn đón, chân tay khua khoắng loanh quanh ba cô gái trong nhóm cửu vạn. Một lần hắn còn nghe thấy cái Lụa từ chối không đi chơi đêm với nó.
*
Thị xã Lạng Sơn ngày càng sôi động. Khắp các nẻo đường hàng hóa đổ về chính ngạch có, tiểu ngạch có và cả hàng vận chuyển qua các lối mòn hai bên cánh gà biên giới. Bọn “cửu vạn” ngày càng có giá nhất là những tên có kinh nghiệm như hắn. Nhiều tên trùm buôn lậu đã tìm đến hắn thuê vận chuyển hàng, hoặc thuê làm bảo vệ hàng hóa lưu thông trên đường. Hắn và nhiều người đã góp phần giúp cho cái “doanh nghiệp vận chuyển quá cảnh” của lão Thổ phát triển mạnh mẽ. Hắn đã nghĩ đến lúc sẽ tách hẳn ra tập hợp lập bạn bè thành một tốp cửu vạn riêng, thiết lập một đường vận chuyển độc lập, không làm thuê cho lão trùm Thổ nữa, vì vừa phụ thuộc, vừa bị gánh thêm một lần bị bóc lột sức lao động. Tuy nhiên, dự định trở thành một “trùm cửu” của hắn chưa kịp thực hiện thì xảy ra một chuyện đã làm đảo lộn tất cả.
Đó là chuyện xảy ra vào một đêm trăng suông…
(Hết phần 24) Hà Nội, tháng 2-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét