Thứ Năm, 26 tháng 5, 2011

Truyện dài CHUYỆN ĐỜI HẮN (phần 22)

           

Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo

       Hắn trở lại nơi “chiến trường xưa”, đó là vùng biên giới Lạng Sơn.
       Nhưng lần này hắn không phải đi đào giếng và làm tiều phu đốn củi trên rừng để bán nữa. Biên giới đã mở cửa, thông thương. Hàng hoá nhãn hiệu “made in China” tràn qua các nẻo đường mòn biên giới sang nước ta như thác lũ. Một đội quân “cửu vạn” vô cùng hùng hậu đã giúp cho dòng hàng hoá giá rẻ đủ chủng loại ấy tràn vào Việt Nam. Bọn buôn lậu không mang hàng nhập cảnh qua các cửa khẩu. Bọn chúng thuê “cửu vạn” vận chuyển qua các lối mòn hai bên cánh gà cửa khẩu để trốn thuế. Do vậy mà hàng hoá nhập khẩu vào đến thị trường Việt Nam bán ra rất rẻ, tràn ngập các hang cùng, ngõ hẻm và đủ các loại mẫu mã vô cùng phong phú. Tự dưng chỉ trong vòng vài năm biến mất hẳn cái cảnh xếp hàng rồng rắn ở các cửa hàng bách hóa nghèo nàn. Trung Quốc cung cấp cho nước ta đủ loại hàng hoá từ que tăm, cái kim, sợi chỉ đến quạt trần, quạt điện xe đạp, máy cát-xét nghe nhạc, tivi, tủ lạnh, phích nước, bát đĩa, ấm chén, quần áo, hàng tạp hoá... Đặc biệt là xe máy Trung Quốc giá rẻ đến kinh ngạc. Trung Quốc đã trang bị xe máy cho toàn dân, nhất là nông dân Việt Nam, những người mà chỉ trước đó dăm năm nằm mơ có một cái xe đạp tốt cũng còn thấy là chuyện hão huyền, xa xỉ. Vậy mà chỉ sau vài năm họ đã cưỡi trên những chiếc xe máy mới tinh của nước láng giềng “núi liền núi, sông liền sông”. Xe máy Trung Quốc góp phần to lớn làm cho tai nạn giao thông ở nước ta tăng lên vòn vọt. Nói chung, trước đó mười năm họ mang súng đạn sang nước ta, thì sau mười năm họ mang hàng hoá giá rẻ như bèo sang. Hai cuộc xâm lăng trong thời chiến và trong thời bình với hai loại vũ khí khác nhau nhưng đều không kém phần khốc liệt.
          Hắn nhập vào đội quân cửu vạn tự do chuyên gánh hàng, gùi hàng thuê qua biên giới cho đám dân buôn. Nhưng muốn được làm “cửu vạn” chuyên nghiệp cho các đường dây buôn lậu lớn, có tiền công cao và việc làm ổn định thì phải có tiền đóng bảo đảm và phải được bọn “trùm cửu” thu nhận. May mà hắn còn có ít tiền tích cóp được từ thời đào đãi vàng và bán than tổ ong. Hắn muốn tham gia vào các nhóm “cửu vạn” lớn nhưng chưa tiếp cận được tên “trùm cửu” nổi tiếng ở vùng biên này. Hắn đành ngày ngày qua lại biên giới nhận gùi hàng thuê cho mấy bà buôn bán nhỏ lẻ, vốn hẻo, chuyên mua toàn đồ giá rẻ.
           Một hôm, hắn qua bên kia biên giới gùi hàng thuê cho một bà buôn. Khi trở về đến khu vực an toàn, không còn lo công an, thuế vụ, biên phòng truy đuổi nữa, hắn liền dừng lại nghỉ. Trời mùa hè nắng nóng, hắn ngồi ở một mô đá cạnh con đường mòn cầm chai bia Wan-li (vạn lực) loại nửa lít ngửa cổ tu ừng ực một hơi dài cho đỡ khát. Nhưng càng uống hắn lại càng thấy nóng. Hắn liền cởi phăng cái áo ném ra bên cạnh cho mát.
           Lúc hắn vừa khoác lại cái áo chuẩn bị đi tiếp về nơi giao hàng thì có tiếng cười hô hố và tiếng người nói to ở phía sau lưng:
           - Xin chào anh bạn “đồng nghiệp”!
           Hắn giật mình quay lại. Một tên mặt choắt, râu ria xồm xoàm, trên mình khoác một cái áo rằn ri, lưng đeo một cái túi thổ cẩm, tay cầm cái gậy chống bằng gỗ đen nhánh nhe răng cười cười đi lại chỗ hắn. Hắn gật đầu có ý chào lại nhưng trong bụng hắn thì nghĩ: “Mẹ kiếp, “đồng nghiệp” cái con khỉ gì. Toàn bọn làm thuê cũng đồng với chả nghiệp, chỉ vẽ chuyện!”.
           Tên mặt choắt nhảy qua một gộp đá đi đến gần giơ tay phải về phía hắn. Hắn cũng chìa tay ra. Nhưng chả ai chịu nắm tay ai nên đành gượng cười và cùng rụt tay lại. Tên mặt choắt bảo:
           - Anh bạn “đồng nghiệp” có muốn tham gia “đóng cổ phần”, làm cổ đông của doanh nghiệp chúng tôi không?
           - Doanh nghiệp nào! Mà tôi chỉ là dân đen đi gánh hàng thuê thì vào “doanh nghiệp” để làm cái quái gì chứ?
           Tên mặt choắt cười ngặt nghẽo:
           - Thì là doanh nghiệp vận chuyển chứ còn gì nữa! Trong quân đội họ gọi là “bộ đội vận tải quân sự”, chuyên vận tải bộ đấy!
           - Hừ…
           - “Doanh nghiệp vận tải” của chúng tôi có quy mô rất lớn. Chúng tôi bao thầu toàn bộ các tuyến vận chuyển hàng hoá vượt qua biên giới ở hai bên cánh gà cửa khẩu Tân Thanh này. Các chủ hàng lớn đều phải tìm đến thuê doanh nghiệp vận tải bộ của chúng tôi. Nếu ông tham gia vào doanh nghiệp dần dần sẽ được giao phụ trách một đội vận chuyển, lương sẽ rất cao.
           Lúc nãy, tên mặt choắt này đã nhìn thấy hắn cởi trần với những hình xăm gớm ghiếc trên người khi hắn cởi cái áo ra cho mát. Nó đoán hắn phải là một tay anh chị, nếu không cũng là một kẻ giang hồ từng trải có võ nghệ. Nhưng nó ngạc nhiên khi thấy hắn chỉ gùi một ít hàng lèo tèo giá rẻ qua biên giới. Như vậy thì đúng là một tên “lính cửu” mới toanh rồi. Nó muốn thu nhận hắn vào đội quân cửu vạn - mà nó gọi là “doanh nghiệp vận chuyển” ấy. Biên giới mở cửa lắm kẻ mò đến. Người làm ăn chân chính có, bọn lưu manh trộm cướp cũng có. Vận chuyển hàng cho dân buôn có lúc phải cạnh tranh nguồn hàng với những bọn khác. Rồi còn phải đánh lại bọn trấn lột, cướp bóc hàng hoá, chặn đường xin đểu. Cũng có lúc phải tấn công hải quan, thuế vụ, quản lý thị trường và kể cả công an, biên phòng nữa để cướp lại hàng hoá bị tịch thu. Vì thế, rất cần những người như hắn trong đội hình cửu vạn.
           Tên mặt choắt tự giới thiệu:
           - Tôi tên là Phú, anh em vẫn gọi là “Phú chéc”! Tôi có thể giới thiệu anh với ông “trùm cửu” của bọn tôi và thuyết phục để ông ấy quyết định thu nhận vào bộ phận của chúng tôi.
           - Thế có phải nộp khoản tiền bảo đảm gì gì ấy không?
           - Cứ gặp ông trùm đã! Ông ấy xem người rồi quyết định. Nếu tin tưởng thì chả cần gì hết…  
           - Tôi đồng ý!
           Hắn đáp. Tên mặt choắt vẻ vui mừng. Nó dặn:
           - Ngày mai cũng giờ này, gặp bọn tôi ở quán thịt chó của mụ Béo cuối thị trấn Tân Thanh làm “thủ tục” nhập môn nhé!
           - Được rồi! Nhất định là tôi sẽ đến. Tôi cũng đang rất cần có công ăn việc làm kiếm tiền đây!
           Nói xong, bỏ mặc thằng mặt choắt trên đầu lối mòn, hắn đeo gùi hàng lên vai rồi tụt xuống dốc núi.
           Chiều hôm sau, hắn tìm đến quán đặc sản thịt chó của mụ Béo nằm ở cuối thị trấn Tân Thanh. Bước vào quán hắn nhận ra ngay thằng mặt choắt đang ngồi cùng một tên to lớn lưng hơi gù. Tên này mặc một cái áo phông có những sọc xanh to trông như lính hải quân. Vừa nhác thấy hắn, tên Phú mặt choắt đã vẫy vẫy tay. Hắn đi đến bàn của hai người kéo ghế ngồi đối diện với thằng lưng gù to lớn. Tên này đặt cốc bia xuống bàn rồi chăm chú nhìn hắn. Lúc này hắn cũng mới nhìn rõ mặt tên có vẻ là một “trùm cửu”. Bộ mặt tên này xương xẩu. Đôi mắt gã hõm sâu vẻ bí hiểm, u tối. Tên trùm gật gật đầu có vẻ hài lòng. Nó bảo:
           - Tôi đồng ý thu nhận anh vào đơn vị vận tải bộ của doanh nghiệp! Biên chế vào bộ phận của chú Phú đây. Có điều tôi dặn trước là đã tham gia vào làm ăn với bọn chúng tôi thì nhất nhất phải phục tùng mệnh lệnh của người chỉ huy “quân lệnh như sơn” không cãi, không bàn! Hiểu không?
           - Vâng… tôi hiểu!
           Thằng Phú nói thêm:
           - Anh Thổ đây từng là một sĩ quan ngành công an đấy! Mệnh lệnh là cứ phải răm rắp chấp hành!
           Hắn gật đầu. Tên “trùm cửu” chỉ một cốc bia đã rót sẵn để trên bàn bảo hắn:
           - Thôi nào! Nâng cốc mừng hội ngộ cái đã! Mà tên gì nhỉ?
           - Lỗi… tên tôi là Lỗi...
           - Lỗi hả! Lỗi cũng chả­ sao, nào chạm cốc…
           Hắn cầm cốc bia lên chạm cốc với hai tên cửu vạn. Bà chủ quán cùng nhân viên bưng các món nhậu lên. Mùi thịt chó nướng thơm lựng khiến hắn tứa nước miếng. Tên “trùm cửu” bảo: “Hôm nay cuối tháng, ăn thịt chó được, chén mạnh đi!”. Hắn cầm đũa. Đã lâu lắm rồi hắn không được ăn miếng thịt chó. Không ngờ ở cái chốn biên ải xa xôi này lại có một cái quán “cầy tơ bảy món” nấu nướng ngon đến thế…
          Vậy là hắn tham gia vào đội quân “cửu vạn” hùng hậu nơi biên giới. Từ hôm nay cuộc đời hắn lại bắt đầu một trang mới. Tuy vậy, cũng chưa có thể đoan chắc là sẽ tốt đẹp hay không!
            (Hết phần 22)                                                   Hà Nội, tháng 2-2011
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét