Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

Truyện dài CHUYỆN ĐỜI HẮN (phần 21)

    
          
Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo

          Hắn hơi ngả người về phía sau, xoạc chân để ghìm cái xe thồ chở nặng xuôi xuống một đoạn dốc đê thoai thoải. Hai cái sọt xe thồ chất toàn đồ gốm sứ là những chiếc chậu hoa, lọ hoa khá đẹp.
          Sắp đến chân dốc thì “rầm” một cái, một chiếc xe máy đâm mạnh vào phía sau cái xe chở đầy đồ gốm sứ của hắn. Chiếc xe được tiếp thêm một lực đẩy đột ngột nên chồm lên phóng rất nhanh xuống dốc. Hắn mất đà chới với ngã sấp xuống mặt đường. Tay hắn buông rời ghi-đông của cái xe đạp thồ. Chiếc xe thồ chở nặng không có người ghìm giữ nên phóng ầm ầm xuống chân đê. Hắn chồm ngay dậy cố đuổi theo để cứu chiếc xe đầy gốm sứ dễ vỡ. Nhưng chiếc xe lao nhanh xuống dốc rồi đổ chổng kềnh ra khi đâm mạnh phải bờ của con mương nước xây bê-tông. Những cái chậu hoa, lọ hoa bằng gốm sứ văng ra vỡ tung toé. Hắn cáu tiết quay lại định bụng sẽ cho kẻ chạy xe máy ẩu một trận nên thân rồi bắt phải bồi thường thiệt hại thật nặng. Đường vắng và hắn đã rất cẩn thận dắt chiếc xe thồ đi sát bên lề đường thế mà vẫn bị đâm vào phía sau thì thật là bực quá.
          Người đã đâm xe máy vào phía sau cái xe thồ của hắn vẫn dừng xe đứng lại ở giữa đoạn dốc đê. Đó là một phụ nữ. Hắn giơ bàn tay lên che ánh nắng ngược chiều nheo mắt nhìn. Hắn giật mình khi nhận ra đó chính là người đàn bà, vợ của nhà khoa học trong ngôi nhà ven hồ mà hắn vẫn đem đến bán mười viên than tổ ong mỗi ngày dạo trước. Hắn lúng túng, chân tay cảm thấy như thừa thãi. Người đàn bà gạt chân chống dựng chiếc xe máy giữa con dốc. Đoạn, chị ta chả nói chả rằng đùng đùng đi đến chỗ chiếc xe thồ của hắn vừa bị đổ. Chị ta lôi những thứ đồ gốm sứ còn lành lặn ra đập cho vỡ tan tành nốt rồi bảo:
          - Anh đem cái xe thồ vào chỗ quán nước kia gửi rồi đi theo em!
          - Đi đâu! Mà vỡ hết cả xe hàng thế này lấy gì mà đền cho chủ hàng?
          - Em sẽ đền gấp mười… - Lúc này chị ta mới tủm tỉm cười: - Mà lại còn “đền” thêm cả những thứ khác nữa đấy… hi hi…
          Hắn gửi chiếc xe thồ rồi ngồi lên xe máy của người đàn bà. Chị ta vừa tăng ga vừa nhấm nhẳng bảo:
          - Định chạy trốn hả! Để người ta tìm mãi mới thấy. Nhớ khiếp…
          Hắn ậm ừ trong cổ họng. Trong lòng hắn rối tinh rất nhiều tâm trạng, suy nghĩ trái ngược. Không phải là hắn có tình chạy trốn. Mà hắn không muốn tiếp tục quan hệ với chị ta. Cũng không phải là hắn quá sợ nhà khoa học, cái lão béo ị chồng của chị ta. Mà là hắn thương, lo sợ chị sẽ gặp phải rắc rối nếu ông chồng khoa học biết chuyện. Nhưng chị ta thì lại khác. Chị ta như một kẻ đang ăn kiêng, ăn dè, nhịn mãi, lúc đã được thoả thuê rồi thì lại càng khó chịu hơn khi lại phải ăn dè. Chị thấy mình không thể chịu nổi thêm nữa cái chế độ hưởng thụ “theo lịch” mà ông  chồng tiến sĩ khoa học dành cho như trước nữa. Chị ta đã phải bỏ việc ở đoàn nghệ thuật cất công bám theo bọn bán rong than tổ ong trên phố không biết bao nhiêu ngày mới tìm ra nơi sản xuất than rồi từ đó dò la và biết tuyến phân phối mới mà hắn đang đảm nhiệm.
           Người đàn bà đưa hắn vào nhà nghỉ. Vừa vào đến phòng đóng sập cánh cửa lại, người đàn bà liền lột hết các thứ quần áo bám đầy muội than của hắn và váy áo dính đầy bụi đường của mình. Hai người cùng ngâm mình trong bồn tắm ấm áp. Trông hắn với những hình xăm kỳ quái trên người giống như một con hổ đang quặt chặt một nàng tiên xinh đẹp. Nhưng người đàn bà không thấy sợ những hình xăm trên người hắn. Chị thích sự mạnh mẽ và hào phóng của hắn. Họ làm luôn chuyện ấy ngay dưới nước. Họ ở với nhau đến tối mịt. Người đàn bà vẫn chưa muốn về nếu không có chuyện cảnh sát bất ngờ ập đến vây ráp, bắt được mấy cặp mua bán dâm ở một nhà nghỉ khác ngay bên cạnh.
           Chở hắn ra đến bờ đê, người đàn bà dặn:
           - Thỉnh thoảng em sẽ sang bên Gia Lâm tìm anh. Đừng bao giờ trốn em nữa nhé!
           Hắn ậm ừ không trả lời.
           Người đàn bà cho hắn xuống xe gần chỗ cái quán đã gửi cái xe thồ lúc trưa. Rồi chị ta quay xe máy phóng ngược về hướng cầu Chương Dương. Hắn lấy cái xe đạp thồ đạp về cửa hàng gốm sứ trả tiền bồi thường hàng hóa bị vỡ cho chủ hàng. Đoạn, hắn giong xe sang xưởng làm than tổ ong. Có lẽ đã hơn tám giờ tối. Chợt thấy bụng đói cồn cào. Hắn đã dồn hết tinh lực cho người đàn bà rồi. Hắn lững thững đi bộ ra đường, nơi có các hàng quán hoạt động gần như suốt đêm. Thấy hắn đi ra cổng xưởng sản xuất, lão Thủ dặn với theo:
          - Ăn xong nhớ về ngay để ta cùng bàn bạc việc ngày mai tổ chức lễ ra mắt “Công ty TNHH Than tổ ong Sông Đuống” nhé! Mà nhất định cậu phải đảm nhiệm cái chức phó giám đốc maketing và điều hành phân phối sản phẩm đấy!
           Hắn thấy lo lo khi biết tin cô con gái của lão Thủ cũng đã về giúp bố chuẩn bị cho ngày thành lập, ra mắt công ty. Hắn không muốn làm cho lão Thủ và cô con gái của lão thất vọng. Cô con gái lão hình như cũng đã hơi mê hắn thì phải. Hắn càng không muốn làm lãnh đạo, vì hắn số hắn không thể làm lãnh đạo.
           Ăn xong, lẽ ra phải về ngay chỗ nhà xưởng thì hắn lại lững thững đi ra hướng nhà ga. Hắn theo bọn phu khuân vác lên một chuyến tàu ngược. Hắn quyết định bỏ cái nghề đóng than, bán than tổ ong.
           Việc hắn bỏ đi đột ngột khiến lão chủ vựa than tổ ong tiếc mãi. Lão Thủ đã nhìn thấy cái tố chất và năng lực quản lý kinh tế ở hắn. Cô con gái lão thì cũng thấy hơi bâng khuâng. Chưa có gì sâu sắc với nhau nên cô chỉ hơi thoáng buồn. Tương lai của cô bé còn đang ở phía trước. Tuy vậy, việc hắn biến mất đã gây sốc mạnh cho người đàn bà ở ngôi nhà ven hồ, nơi mà hắn nhiều lần đem đến mười viên than tổ ong xếp vào chỗ gốc nhãn góc sân. Chị ta đâm ngơ ngẩn mất một thời gian dài. Ngày nào chị ta cũng phóng xe lang thang trên các đường phố Hà Nội. Mỗi khi nhìn thấy một gã bán than tổ ong người đen nhẻm đang gò người đẩy xe than đi ở phía trước là đôi mắt rất đẹp của chị lại sáng lên ngời ngời niềm hy vọng. Khi chà xe tới thấy không phải là người cần tìm thì chị lại buồn thiu. Rồi chị phát bệnh. Căn bệnh “rồ tình” như có, như không. Nguời mắc phải cứ điên loạn quằn quại trong lòng không giải toả được. Nó bức bối, nó kìm hãm, nó căng cứng như sắp nổ tung toé lên. Tuy vậy, có lúc chị trở nên dịu dàng, thăm thẳm mặn mà. Chị trở thành một người hay thay đổi đột ngột, lúc sôi sùng sục nồng nàn, lúc nguội lạnh nhạt nhẽo. Ông chồng là một nhà khoa học nhưng cũng chịu, không hiểu nguyên nhân làm sao vợ mình lại lúc nắng, lúc mưa như thế. Ông vẫn duy trì nghiêm túc cái kế hoạch thực hiện nghiã vụ của người chồng đối với người vợ như một con rô-bôt đã lập trình rất chính xác, văn minh đến tuyệt đối.
           Một lần, người đàn bà do vội nghển cổ nhìn một gã bán than tổ ong trên đường phố nên cái xe @ bất ngờ đâm luôn vào một cục gạch. Chiếc xe mất lái đổ lăn giữa đường. Chị bị văng ra, đầu đập vào vỉa hè, ngất lịm. Chị được đưa vào bệnh viện cấp cứu, mấy ngày mới tỉnh lại. Tự dưng sau cú ngã ấy, chị bỗng trở nên khác hẳn. Chị bình tĩnh và chín chắn hơn. Có thể do chấn động của vụ tai nạn nên làm cho tài năng trong lĩnh vực hoạt động nghệ thuật của chị bỗng tự dưng phát tiết. Từ câu chuyện đời mình, chị viết được một kịch bản phim truyền hình nhiều tập khá hay với tiêu đề là “Chuyện tình đường phố”. Phim quay dựng xong phát sóng. Dư luận khán giả sôi lên bởi sự hấp dẫn, mới mẻ trong phim. Họ chờ đợi từng buổi tối để xem tiếp các tập phim. Báo chí bình luận, chủ yếu là khen. Đã lâu lắm khán giả mới được xem bộ bộ phim nội, chất lượng ngoại như thế. Chị trở thành một người nổi tiếng trong giới phim trường. Sau đó bộ phim “Chuyện tình đường phố” còn đoạt giải “Cây tre vàng” liên hoan phim truyền hình toàn quốc. Mỗi ngày, chị nhận được hàng trăm thư, tin nhắn, điện thoại của khán giả gửi đến bày tỏ tình cảm tốt với bộ phim và ngưỡng mộ sự thành công rực rỡ của chị. Và, ngày nào chị cũng bới tìm trong đống thư từ gửi đến mong có một lá thư của một người. Nhưng không lần nào chị tìm thấy. Chị mong hắn xem bộ phim chiếu trên truyền hình sẽ nhớ đến mình.
            Nhưng trong khi người đàn bà mỏi mắt trông chờ thì hắn lại đã bắt đầu một công việc mới, một cuộc sống mới. Cuộc đời hắn hình như luôn luôn là những chuyến đi, và là một nghề nghiệp mới. Chẳng biết công việc mới này của hắn có hơn cái nghề tiều phu đốn củi, phu đào đãi vàng hoặc thằng bán than tổ ong hay không thì có lẽ phải đến phần tiếp theo mới rõ…
           (Hết phần 21)                                         Hà Nội, tháng 2-2011
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét