VẾT THƯƠNG (phần 3)
Truyện ngắn của Trọng Bảo
Chúng tôi đã giữ vững được trận địa đến tối. Thêm nhiều người lính đã ngã xuống sau các đợt tấn công dữ dội của quân Trung Quốc xâm lược. Khi màn đêm vừa buông xuống, chỉ huy tiểu đoàn và các cạn bộ đại đội 1, đại đội 2 hội ý trong hang bàn kế hoạch rút lui. Bọn địch đã bao vây kín xung quanh nên phương án sẽ là đột kích để phá vòng vây mở đường máu để rút lui. Do đó cần lường trước mọi tình huống xảy ra khi nổ súng chiến đấu lúc chạm địch.
Anh Bính trình bày kế hoạch cụ thể việc tổ chức đưa bộ đội, thương binh vượt vòng vây quân thù. Nhiều ý kiến tham gia vào việc tổ chức đội hình, hướng rút lui sao cho an toàn, đỡ tổn thất nhất. Tiểu đoàn phó Khương nêu ý kiến:
- Đề nghị điều một trung đội của đại đội 3 chi viện cho cơ quan tiểu đoàn bộ và số cán bộ, chiến sĩ các đại đội 1, đại đội 2 còn sống sót phá vây...
Anh Bính lập tức gạt đi:
- Đại đội 3 tuy chưa bị bọn địch tấn công, lực lượng chưa bị tổn thất lớn. Nhưng không nên điều lực lượng của đại đội 3 vượt qua một cánh đồng lúc nhúc đầy xe tăng và bộ binh địch để chi viện cho cơ quan tiểu đoàn bộ. Vì như thế chẳng khác nào đưa bộ đội vào chỗ chết mà không thể hoàn thành được nhiệm vụ. Lực lượng của cơ quan tiểu đoàn bộ và số anh em còn lại của đại đội 1, đại đội 2 sẽ tổ chức phá vây. Nếu phải chết thì chúng ta sẽ chết, không nên kéo thêm nhiều đồng đội nữa chết theo...
- Đề nghị điều một trung đội của đại đội 3 chi viện cho cơ quan tiểu đoàn bộ và số cán bộ, chiến sĩ các đại đội 1, đại đội 2 còn sống sót phá vây...
Anh Bính lập tức gạt đi:
- Đại đội 3 tuy chưa bị bọn địch tấn công, lực lượng chưa bị tổn thất lớn. Nhưng không nên điều lực lượng của đại đội 3 vượt qua một cánh đồng lúc nhúc đầy xe tăng và bộ binh địch để chi viện cho cơ quan tiểu đoàn bộ. Vì như thế chẳng khác nào đưa bộ đội vào chỗ chết mà không thể hoàn thành được nhiệm vụ. Lực lượng của cơ quan tiểu đoàn bộ và số anh em còn lại của đại đội 1, đại đội 2 sẽ tổ chức phá vây. Nếu phải chết thì chúng ta sẽ chết, không nên kéo thêm nhiều đồng đội nữa chết theo...
Nghe giọng của anh Bính căng thẳng và lạnh ngắt tôi chợt thấy rùng mình. Không ai còn có ý kiến đề nghị điều lực lượng của đại đội 3 và đại đội 4 tham gia phá vây để giải cứu cơ quan tiểu đoàn bộ nữa.
Anh Bính nói tiếp:
- Đại đội 3 sẽ tổ chức nghi binh thu hút sự chú ý của địch để cơ quan tiểu đoàn rút lui. Đồng thời đại đội 3 cũng tổ chức cho bộ đội rút theo con đường phía bản Nà Liền lên núi chờ đón cơ quan tiểu đoàn bộ. Đại đội 4 dùng hỏa lực bắn vào các vị trí trú quân của địch để chi viện... Đúng 21 giờ tối bắt đầu kế hoạch rút lui. Bây giờ các bộ phận tiến hành công tác chuẩn bị, phải thật khẩn trương rõ chưa?
Anh Bính nói tiếp:
- Đại đội 3 sẽ tổ chức nghi binh thu hút sự chú ý của địch để cơ quan tiểu đoàn rút lui. Đồng thời đại đội 3 cũng tổ chức cho bộ đội rút theo con đường phía bản Nà Liền lên núi chờ đón cơ quan tiểu đoàn bộ. Đại đội 4 dùng hỏa lực bắn vào các vị trí trú quân của địch để chi viện... Đúng 21 giờ tối bắt đầu kế hoạch rút lui. Bây giờ các bộ phận tiến hành công tác chuẩn bị, phải thật khẩn trương rõ chưa?
Các cán bộ lập tức đi triển khai nhiệm vụ. Anh Bính lệnh cho tôi mở máy vô tuyến điện truyền đạt kế hoạch rút lui cho chỉ huy đại đội 3 và nhiệm vụ cho đại đội 4. Tôi truyền đạt mệnh lệnh xong rồi cũng khẩn trương làm công tác chuẩn bị. Trang bị cá nhân chỉ có một khẩu súng AK với hai băng đạn, hai quả lựu đạn. Cái ba lô nhẹ tênh trên lưng chỉ còn một bộ quân áo, một cái tăng, một cái võng và một gói gạo sấy. Tất cả đều là con số một vì yêu cầu phải thật gọn nhẹ để dễ dàng vận động khi vượt vòng vây. Trời rét thế mà nhiều chiến sĩ phải tháo vứt bỏ ruột chỉ đem theo mỗi cái vỏ chăn bông cho nhẹ. Chiếc máy vô tuyến điện sóng cực ngắn 884 thì chiến sĩ trong tổ thông tin sẽ đeo. Tôi lúc này giống như là một chiến sĩ bộ binh.
Chúng tôi bắt đầu bí mật rời khỏi hang đá. Đoàn người lặng lẽ bám theo nhau luồn qua các bụi cây, mương nước hướng sang phía núi đá. Tôi và người chiến sĩ thông tin đi ngay sau tiểu đoàn trưởng Bính. Pháo địch vẫn bắn liên tục vào vị trí chỉ huy của tiểu đoàn. Trong ánh lửa đạn tôi nhìn rõ tốp đi phía trước đang khênh cáng một thương binh nặng. Không một tiếng động mạnh đoàn người cố giữ bí mật không để bọn địch phát hiện... Nhưng đội hình đến cuối cánh đồng trồng ngô thì chạm địch. Bọn địch bắn dữ dội vào đội hình quân ta. Bọn địch từ trong bản ùa ra, từ trên các điểm cao tràn xuống chặn đánh. Tiếng xe tăng địch gầm rú. Anh Bính lập tức lệnh cho bộ phận đi đầu vượt lên bám vào sườn núi đá tránh đạn và lập các ổ đề kháng yểm hộ cho đội hình vượt qua cánh đồng. Đoạn, anh quay lại với bộ phận đi phía sau tổ chức chặn đánh bọn địch đuổi theo cho bộ đội vượt lên dãy núi đá. Tôi cũng vội vàng lao theo anh Bính. Nhận ra tôi đang nằm ép ở bờ ruộng bên cạnh anh Bính bảo:
- Mày chạy lên núi ngay đi!
Tôi vừa chĩa súng bắn một loạt về phía bọn địch đang hò hét xông đến vừa lúng búng nói:
- Cho em ở lại với anh...
Anh Bính gằn giọng:
- Không được... mày rút đi ngay... rút ngay đi.!
Thấy tôi còn đang lừng chừng anh quát:
- Mày có nghe tao nói không? Chạy ngay đi, nhanh lên...
Tôi vội xách súng lao về phía chân dãy núi đá. Một quả đạn pháo nổ ngay phía sau lưng, chỗ tôi và anh Bính vừa nằm lúc nãy. Tôi ngã sấp mặt xuống rãnh ngô. May quá, không bị thương vào đâu. Tôi nhỏm dậy vừa bò vừa chạy thoát được lên sườn núi đá. Nấp sau một gộp đã to tôi nhìn xuống dưới cánh đồng trồng ngô. Tiếng đạn bộ binh bắn loạn xạ, tiếng hô hét giết người của lũ Tàu khựa râm ran. Chả biết đâu là tiếng súng của quân ta, tiếng súng của quân địch. Cũng không hiểu ai còn, ai mất nữa...
- Mày chạy lên núi ngay đi!
Tôi vừa chĩa súng bắn một loạt về phía bọn địch đang hò hét xông đến vừa lúng búng nói:
- Cho em ở lại với anh...
Anh Bính gằn giọng:
- Không được... mày rút đi ngay... rút ngay đi.!
Thấy tôi còn đang lừng chừng anh quát:
- Mày có nghe tao nói không? Chạy ngay đi, nhanh lên...
Tôi vội xách súng lao về phía chân dãy núi đá. Một quả đạn pháo nổ ngay phía sau lưng, chỗ tôi và anh Bính vừa nằm lúc nãy. Tôi ngã sấp mặt xuống rãnh ngô. May quá, không bị thương vào đâu. Tôi nhỏm dậy vừa bò vừa chạy thoát được lên sườn núi đá. Nấp sau một gộp đã to tôi nhìn xuống dưới cánh đồng trồng ngô. Tiếng đạn bộ binh bắn loạn xạ, tiếng hô hét giết người của lũ Tàu khựa râm ran. Chả biết đâu là tiếng súng của quân ta, tiếng súng của quân địch. Cũng không hiểu ai còn, ai mất nữa...
Lần theo khe đá ngược lên đỉnh núi tôi gặp được các chiến sĩ đại đội 4 hỏa lực. Anh em đưa tôi đến vị trí ẩn nấp. Đến sáng tôi gặp lại một số anh em cơ quan tiểu đoàn bộ. Nghe họ thông báo mới biết bộ phận đi sau đội hình bị bọn địch cắt đuôi bao vây và sát hại. Anh Bính chỉ huy một số cán bộ, chiến sĩ quay lại ứng cứu nhưng không được. Anh Bính bị thương rất nặng song cũng đã được anh em cõng lên trên núi. Tôi cũng không biết hiện anh đang ở chỗ nào để đến xem sao. Lệnh của chỉ huy tiểu đoàn là các bộ phận rút lên núi triển khai vị trí phòng thủ, không được đi lại lung tung để đảm bảo bí mật.
Những ngày sau đó, tiểu đoàn chúng tôi tiếp tục hành quân trên dãy núi cao ấy để tránh đụng độ với quân địch đông và đang mạnh. Nhưng tránh cũng chả được. Bọn địch bắt đầu truy đuổi quân ta, tiểu đoàn chúng tôi thêm nhiều trận đánh nữa và cũng thêm nhiều người ngã xuống.
Những ngày sau đó, tiểu đoàn chúng tôi tiếp tục hành quân trên dãy núi cao ấy để tránh đụng độ với quân địch đông và đang mạnh. Nhưng tránh cũng chả được. Bọn địch bắt đầu truy đuổi quân ta, tiểu đoàn chúng tôi thêm nhiều trận đánh nữa và cũng thêm nhiều người ngã xuống.
Sau chiến tranh, tôi được cử đi học tại trường văn hóa của quân khu. Nghe tin anh Bính đang điều trị ở Bệnh viện Quân y 91 tôi liền xuống thăm. Gặp lại biết tôi còn sống anh mừng lắm. Đang nói chuyện vui vẻ chợt anh bảo Bính tôi, giọng buồn:
- Có lẽ tao sẽ phải về phục viên mày ạ!
- Sao lại thế ạ?
- Thì tao bị thương nặng thế này... hơn nữa chị ở nhà cũng đang ốm...
Tôi im lặng. Việc chị Sinh - vợ anh Bính ốm nặng tôi cũng đã biết từ lần về tranh thủ thăm nhà. Tôi không muốn nói cho anh Bính để anh khỏi lo. Nào ngờ anh cũng đã biết hết rồi. Anh nói tiếp:
- Tao đành khép lại cuộc đời quân ngũ tại đây thôi mày ạ!
Tôi không biết an ủi anh như thế nào lúc chia tay với anh Bính trở về trường. Anh Bính về phục viên. Mấy năm sau khi về thăm quê nghe tin anh được bầu là chủ tịch xã tôi rất mừng. Với con người và ý chí như anh thì chuyện ấy không có gì là ngạc nhiên cả. Nhưng rồi lại nghe tin anh phải đi tù thì tôi hoàn toàn bị bất ngờ...
- Có lẽ tao sẽ phải về phục viên mày ạ!
- Sao lại thế ạ?
- Thì tao bị thương nặng thế này... hơn nữa chị ở nhà cũng đang ốm...
Tôi im lặng. Việc chị Sinh - vợ anh Bính ốm nặng tôi cũng đã biết từ lần về tranh thủ thăm nhà. Tôi không muốn nói cho anh Bính để anh khỏi lo. Nào ngờ anh cũng đã biết hết rồi. Anh nói tiếp:
- Tao đành khép lại cuộc đời quân ngũ tại đây thôi mày ạ!
Tôi không biết an ủi anh như thế nào lúc chia tay với anh Bính trở về trường. Anh Bính về phục viên. Mấy năm sau khi về thăm quê nghe tin anh được bầu là chủ tịch xã tôi rất mừng. Với con người và ý chí như anh thì chuyện ấy không có gì là ngạc nhiên cả. Nhưng rồi lại nghe tin anh phải đi tù thì tôi hoàn toàn bị bất ngờ...
(hết phần 3) Hà Nội, tháng 7-2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét