Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo
Hắn được mời tham dự một cuộc trưng bày cây cảnh, cây thế, bon-sai tại thủ đô Hà Nội. Cây sanh mang cái tên “cuồng phong” của hắn đem trưng bày được “hét” với giá cả tỷ đồng. Ấy là hắn tự định giá thế chứ chả có căn cứ, tiêu chí nào. Nhiều cái cây cảnh khác ở triển lãm cũng như vậy. Cái cây nào cũng cứ như bảo vật quốc gia không bằng. Thực ra đây cũng là dịp để dân chơi cây cảnh gặp nhau giao lưu, trao đổi kinh nghiệm. Hắn quen được mấy tay chơi cây cảnh “khét tiếng” ở Nam Định, Hải Phòng, Phú Thọ. Cả bọn kéo nhau đi ăn uống, du hí, tham quan khá nhiều nơi, nhất là những trang trại sinh thái ở Hà Tây, Vĩnh Phúc.
Một bữa hắn được một đại gia cây cảnh đất Cảng chiêu đãi ở một khách sạn khá sang trọng. Có lẽ lần đầu tiên hắn bước chân vào một nơi sang trọng như thế. Và cũng là lần đầu tiên hắn được thưởng thức những món ăn khá tốn tiền và uống những ly rượu ngoại giá bằng cả mấy ngày làm cửu vạn trên biên giới dạo trước. Hắn cũng đã giàu, cũng đã có lúc cầm tiền tỷ trong tay nhưng vốn bản tính con nhà nghèo nên hắn tiêu pha khá tằn tiện để dành tiền lãi tăng lương cho người làm và trợ giúp những người nghèo khổ.
Uống đến ngà ngà say cả bọn lảo đảo kéo nhau lên phòng nghỉ đã đặt sẵn ngay tại khách sạn. Mỗi người vào một phòng. Vào được đến phòng là hắn lăn ngay ra giường ngủ luôn. Không biết mình đã ngủ được bao lâu. Khi hắn tỉnh dậy thì có lẽ đã quá nửa đêm. Khát quá. Hắn ngồi dậy tìm nước uống. Hắn vớ một chai nước trong tủ lạnh và cái cốc thuỷ tinh trên bàn. Tiếng nước lọc rót ra cốc thủy tinh mà sao lại róc rách kêu to thế. Hắn ngạc nhiên đặt chai nước xuống bàn. Vẫn có tiếng nước chảy. Đó là tiếng nước vọng ra từ trong nhà tắm. “Ai vậy nhỉ? Lúc nãy tay đại gia cây cảnh đất Cảng nói là mỗi người ở riêng một phòng khách sạn cơ mà!” - Hắn nghĩ và toan bước xuống khỏi giường.
Cánh cửa phòng tắm đột nhiên bật mở.
Một cô gái từ trong phòng tắm bước ra. Cô bé chỉ cuốn độc một cái khăn tắm che vừa kín tý chút phần trên và chút phần dưới quan trọng nhất của cơ thể. Cơ thể cô bé trắng ngần gần như lòa lồ. Hắn vội co chân ngồi lên đầu giường rồi hỏi:
- Cô là ai mà lại vào phòng của tôi?
Cô gái hơi run run đáp:
- Em là… là… của anh đêm nay đấy mà!
- Sao lại là của tôi… tôi… tôi có gọi… gọi cô đến đâu?
- Có người đã gọi em cho anh đấy! Anh cứ yên tâm…
Hắn chợt sực nhớ ra là lúc sắp tàn tiệc, tay đại gia đất Cảng nháy nháy mắt rồi bảo mọi người:
- Còn có “một món” rất đặc biệt nữa mà tối nay tôi sẽ chiêu đãi các huynh ở trên phòng đấy nhé!
Thì ra là vậy. Hắn chợt hiểu. Cô bé tiến đến gần giường ngủ. Hắn hơi hoảng vì chuyện bất ngờ. Cô khẽ hất cái khăn tắm đang choàng trên người rơi xuống sàn nhà. Thân hình tuyệt đẹp của cô lộ hẳn ra dưới ánh đèn ngủ màu hồng. Hắn thấy mình như sắp tắc thở. Hắn liền nhắm mắt lại định tâm. Cô gái sà xuống ngồi cạnh hắn. Hơi thở của cô bé hổn hển và rất gần. Hắn vội mở mắt ra nhìn. Khi ngực cô bé chìa ra gần chạm vào cánh tay hắn thì hắn chợt trố mắt nhìn trừng trừng rồi hét lên một tiếng vô cùng kinh hãi. Cô bé giật nảy mình sững lại. Cô vội đưa tay lên che ngực.
Hắn lập bập chỉ tay vào sợi dây chuyền trên ngực cô bé hỏi:
- Tại sao cô lại có sợi dây chuyền này?
- Là của mẹ em để lại đấy ạ!
Hắn vẫn nhìn chăm chăm cái mặt của sợi dây chuyền đang đậu giữa chỗ khe lõm trên ngực cô bé. Giữa mặt của chiếc dây chuyền có một chữ “M”. Hai chân chữ "M" uốn lại thành hình một trái tim. Đó là sợi dây chuyền rất quen thuộc mà hắn đã từng biết. Hắn lập bập hỏi:
- Có phải mẹ cô tên là… là…
Cô bé vội cắt ngang lời hắn :
- Mẹ em tên là Miến!
Hắn càng kinh hãi. Hắn vội lột ngay tấm ga trải giường choàng lên che kín người cô bé. Cô bé ngạc nhiên không hiểu vì sao nhưng cũng cuốn chặt tấm ga vào người. Cô bé càng ngạc nhiên khi thấy hắn mặt mũi cứ tái nhợt đi vì hoảng hốt. Cô bé ngập ngừng hỏi:
- Anh... anh bị làm sao thế ạ?
- Tôi… tôi… không làm sao! Nhưng có đúng là mẹ cô tên là Miến không?
- Đúng ạ! Bà em nói mẹ em ngày xưa là dân buôn chuyến trên tàu hỏa. Khi mẹ chết đã để lại cho em sợi dây chuyền này đấy!
- Thế sao… sao cô phải đi làm… chuyện này?
Cô bé im lặng rồi rơm rớm nước mắt:
- Bà em già yếu lắm rồi lại đang ốm nặng! Em thì không có việc làm… nên phải đi… Hôm nay là lần đầu tiên em đi làm… đấy ạ…
- Nhà cô ở đâu?
- Cũng ở gần đây thôi ạ!
- Bà cô đang ở nhà à?
- Vâng!
- Cô mặc quần áo vào rồi đưa tôi về nhà ngay!
- Để làm gì ạ?
- Tôi muốn đến thăm bà của cô!
Cô bé có vẻ lo lắng ngần ngừ. Hắn lại bảo:
- Cô cứ yên tâm đưa tôi về nhà! Mọi chuyện xảy ra đã có tôi lo! Tôi sẽ không nói chuyện này với bà cô đâu!
Cô bé vào phòng tắm mặc quần áo. Hắn cũng vội vùng dậy tìm cái cặp khoá số ném dưới sàn nhà. Vã vội vốc nước lạnh vào mặt cho tỉnh táo hắn dẫn cô bé ra trước cửa khách sạn gọi xe tắc-xi. Chiếc tắc-xi chạy vòng vèo qua mấy dãy phố nhỏ rồi rẽ vào một ngôi nhà lợp tôn thấp lè tè phía sau khu nhà ga. Hắn theo cô bé đến trước cửa căn nhà nhỏ. Trong nhà vẫn có ánh điện sáng lờ mờ bởi cái bóng đèn ngủ công suất nhỏ. Cô bé gọi cửa. Có tiếng ho rúc lên một hồi rồi tiếng dép lê lẹt xẹt. Tiếng người trong nhà hỏi, giọng mệt mỏi, hổn hển:
- Cái Miên về đấy hả con?
- Vâng! Cháu đây bà ạ!
Ánh điện bật lên. Ánh sáng chui qua những kẽ hở trên vách, trên nóc nhà thò ra xung quanh như những cái vòi của con bạch tuộc. Tiếng lạch xạch mở chốt cửa. Cánh cửa bật ra. Hắn theo cái Miên bước vào nhà. Mùi hôi mốc, ẩm ướt sực lên. Bà cụ che mắt nhìn hắn rồi chợt kêu lên vẻ sung sướng:
- Ôi cái Miên, mày... mày... đã tìm thấy bố ở đâu thế?
Hắn và cô bé đều vô cùng sửng sốt khi nghe bà cụ nói như vậy. Lúc này hắn mới nhận ra bà cụ chủ nhà chính là bà lão bán nước chè xanh ở nhà ga dạo trước. Cũng chính bà cụ đã giục hắn chạy trốn công an khi hắn đánh nhau với mấy thằng lưu manh ở ga hôm mới ra tù. Bà cụ tuy đã già nhưng hai mắt vẫn rất tỏng. Bà bảo hắn ngồi xuống cái ghế băng cũ kỹ rồi kéo cô bé lại trước mặt hắn. Vừa ôm ngực ho bà cụ vừa nói:
- Đây là cái Miên! Nó là con gái của anh đấy! Nó tìm được anh thế này thì mừng quá rồi. Bây giờ tôi có chết cũng yên tâm là đã giữ được lời hứa với con Miến…
Hắn vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Cái Miên cũng sợ hãi đến tái cả mặt đi. Nó chưa hiểu tại sao bà nó lại nói như thế. Nó chăm chăm nhìn hắn đầy vẻ nghi ngờ. Bà cụ đành phải vừa ho và thở dốc vì mệt vừa cố kể lại mọi chuyện một cách có đầu có đũa. Thì ra dạo đó khi người đàn bà buôn chuyến tên là Miến ấy đi Nam Định cất hàng thì hắn bị bắt do tại thằng oắt con nhét thuốc phiện vào cái gối đầu để cạnh chỗ hắn ngủ. Khi về thì người đàn bà không biết hắn bị bắt đưa đi đâu. Chị không thể báo tin cho hắn biết là mình đã có thai. Chị sinh ra bé Miên lúc chiến tranh đã kết thúc và trong lúc hắn vẫn trong tù. Khi bé Miên hơn bảy tuổi thì chị bị mắc phải căn bệnh hiểm nghèo. Biết mình khó qua khỏi, chị đành gửi con lại cho bà cụ bán nước chè xanh ở nhà ga. Trước lúc chết, chị ta cũng kể cho bà nghe về bố đẻ của bé Miên. Chị để lại một lá thư để bà cụ chuyển cho hắn. Hai bà cháu bán nước chè xanh lần hồi kiếm sống ở nhà ga mong gặp lại hắn. Tuy vất vả nhưng bà vẫn ngày ngày đi bán nước, nhặt nhạnh đồ phế thải và nuôi được bé Miên học hết cao đẳng. Hai người cứ chờ mãi, chờ mãi nhưng càng chờ càng vô vọng. Sau bận đánh nhau với mấy thằng lưu manh ở nhà ga hắn biệt tăm luôn. Hai bà cháu sống trong thiếu thốn, khốn khổ. Không xin được việc, Miên đành nhắm mặt đưa chân đi làm tiếp viên trong khách sạn. Bà chủ khách sạn gạ gẫm mồi chài. Suýt nữa thì cô bé sa vào con đường lầm lạc. Và cũng chỉ tý nữa thôi nếu tối hôm nay con bé mà không đeo cái dây chuyền của mẹ thì đã xảy ra một chuyện tày đình rồi.
Đọc lá thư của người đàn bà năm xưa để lại, hắn vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Hoá ra từ lâu hắn đã có một đứa con gái. Bây giờ nó đã lớn và xinh đẹp thế này. Cũng đã gần ba mươi năm rồi còn gì. Cứ nghĩ lại chuyện ở khách sạn lúc nãy hắn lại giật mình thon thót vì sợ hãi.
*
Trên đường đưa cái Miên về trang trại Ma Gà hắn rất lo lắng. Hắn không hiểu Thu sẽ phản ứng ra sao khi đột nhiên hắn đưa một cô bé lớn tướng về giới thiệu là con gái của mình. Cái Miên cũng tỏ ý không muốn theo bố ngay về nhà. Một phần là do nó bất ngờ quá. Với lại nó rất thương bà cụ gần hai mươi năm thương yêu, đùm bọc, chăm lo cho nó như là ruột thịt. Biết tính khí của nó bà cụ phải khuyên nhủ, dỗ dành mấy ngày liền. Hắn cũng phải thuyết phục con gái mãi. Để cái Miên yên tâm, trước khi đưa con đi, hắn đã thuê bọn thợ xây sửa chữa lại căn nhà cho bà cụ. Hắn còn sắm sửa cho cụ một số đồ dùng trong nhà. Hắn còn bảo hàng tháng sẽ đưa con gái về chăm nom, tiếp tế cho bà cụ. Cái Miên hết lo lắng, nó bằng lòng đi theo bố.
Thu im lặng khi nghe hắn kể lại mọi chuyện.
Chỉ riêng tình tiết gặp con gái trong phòng ngủ thì hắn lờ tịt. Hắn ngại. Hắn chỉ nói là đã nhận ra con trong bữa tiệc tại khách sạn. Mọi người trong công ty và trang trại ai cũng đều vui mừng cho hắn đã tình cờ tìm được một đứa con sau bao năm lưu lạc. Đám con trai lập tức bật nắp bia. Tiếng hô: “Zô... zô... zô… 100%... 100%...” ầm ĩ cả trang trại. Trong khi đó thì Thu vẫn lặng lẽ. Hắn càng thêm lo lắng. Khác với mẹ, bé Lan Hương thì cứ vui hớn hở. Nó rất thích vì tự dưng lại có một người chị gái lớn tướng xuất hiện trong nhà. Nó sẽ nhờ chị dạy tập viết, dạy múa hát. Năm nay con bé vừa mới lên lớp một. Nó sốt sắng xin đảm nhận việc đưa chị Miên đi xem vườn cây cảnh và nhà lưới trồng phong lan. Vừa nắm chặt tay chị kéo đi nó vừa leo lẻo kể chuyện ở lớp có bạn trai lớn tướng mà ngủ trưa vẫn tè dầm ra quần cô giáo phải gọi điện cho mẹ đến đón về sớm.
Sau những phút hồ hởi tập trung đón khách, đám nhân viên cửa hàng vật liệu xây dựng và những người làm vườn ai về việc nấy. Cũng đã gần trưa. Thu xuống bếp phụ giúp nhà bếp nấu nướng. Chỉ còn một mình hắn ngồi lại phòng khách. Thấy thái độ im lặng của Thu, hắn băn khoăn không hiểu cô đang suy nghĩ gì. Hắn đoán là Thu giận về việc hắn có con riêng. Hắn thấy lo lắng cho Miên nếu không được Thu chấp nhận nó sẽ rất tủi thân và đòi về với bà cụ ở sau nhà ga.
Hắn vòng tay ra phía sau đầu ngả người xuống ghế sa-lon.
Chợt có tiếng dép lẹt xẹt phía sau. Thu bảo hắn:
- Anh vẫn còn ngồi ở đấy à?
- Thì… chả ngồi ở đây thì ngồi ở đâu!
Hắn đáp có vẻ hơi bực. Thu giục:
- Thì anh đi gọi hai con về ăn cơm đi! Trưa lắm rồi…
Hắn vội ngồi thẳng người dậy quay lại nhìn Thu. Cô hơi mỉm cười nhìn vẻ mặt vui mừng của hắn. Hắn nhìn Thu như muốn nói một câu gì đó hàm ý cảm ơn nhưng không thốt nên lời. Thu thấy thích thú khi nhìn dáng bộ hắn vội vã quýnh quáng chạy đi tìm hai đứa con gái.
(hết phần 37) Hà Nội, tháng 2-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét