Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo
Hai người chạy sâu mãi trong cánh rừng già nơi biên giới. Đến nơi an toàn, Thu bảo hắn để mình tự đi. Tuy còn rất đau nhưng cô cắn răng cố chịu đựng. Hắn dìu Thu đi về hướng thị trấn Tân Thanh. Hai người vẫn phải lẩn tránh ngoài rừng chưa dám mò về nhà trọ. Họ đoán có thể công an sau khi bắt được bọn cửu vạn và số hàng hoá có chứa chất mà tuý và tiền giả sẽ lập tức tiến hành lục soát nơi bọn chúng tá túc để tìm kiếm thêm chứng cứ phạm tội. Họ cũng không thể trở về được còn bởi vì đã làm mất số tiền giả và ma tuý khá lớn. Bọn buôn lậu hàng cấm cũng sẽ không tha cho hai người.
Đến một khoảng trống trong rừng, hắn và Thu dừng lại ngồi nghỉ. Đêm đã gần về sáng, ánh trăng lạnh hơn nhưng trong trẻo hơn. Cánh rừng bồng bềnh trong ánh sáng huyền ảo như mơ. Đâu đó có những tiếng kêu của con nai, con hoẵng đi ăn đêm tha thiết gọi bạn tình.
Thu bảo hắn đưa cánh tay để cô kiểm tra và buộc lại vết thương. Lúc nãy vội, cô chỉ kịp lấy cái khăn quàng cổ của mình quấn chặt vào vết thương cho hắn. Hắn móc túi áo lôi ra một cái đèn pin Trung Quốc nhỏ xíu bằng ngón tay cái. Thu soi đèn xem kỹ vết thương. Nhát dao của thằng Phú đâm vào giữa cánh tay của hắn. Vết đâm khá sâu nhưng may không trúng vào gân nên hắn vẫn co ruỗi cánh tay lên bình thường. Thu băng lại vết thương cho hắn. Đoạn, cô ngồi bó gối nhìn mặt trăng mười sáu đang dần trôi xuống phía cuối rừng. Chợt Thu hỏi hắn:
- Bây giờ anh định tính thế nào?
- Còn tính gì nữa! Chờ yên yên ta lại tiếp tục đi làm cửu vạn!
- Không ổn anh ạ! Bọn buôn ma tuý, tiền giả và cả công an nữa sẽ tìm ra chúng ta ngay!
- Hay là ta chuyển hướng lên phía cửa khẩu Văn Lãng hay xuôi hướng Chi Ma, Lộc Bình hoặc về thị xã làm cửu vạn nội địa ở chợ, ở nhà ga.
- Cũng khó mà thoát được bọn chúng nó!
- Anh không sợ bọn khốn ấy!
Thu im lặng. Hắn cũng thấy bối rối. Bởi vì hắn thì chẳng sợ bố con thằng nào. Nếu cần sẽ tỉ thí với chúng một trận sống mái. Nhưng hắn lo cho Thu. Hắn còn chưa biết tính toán ra sao thì Thu nói vẻ thăm dò:
- Hay là về Thái Nguyên quê em!
- Về quê em thì biết làm việc gì để kiếm sống?
- Thì cấy lúa, trồng chè…
- Ơ…
Hắn ngơ ngác chưa hiểu. Thu lại thủ thỉ:
- Quê em đất đai tuy khô cằn, cấy lúa thì năng xuất thấp, trồng chè thì cho loại chè cũng không ngon và đặc biệt như chè ở vùng Đại Từ, Tân Cương nhưng vẫn bán được. Làm ruộng, trồng chè vẫn có thể sống được…
- Thế sao em không ở nhà cấy lúa, trồng chè mà lại phải thân gái lên tận đây làm cửu vạn vất vả?
- Chuyện này thì… - Thu ngập ngừng rồi im lặng không nói tiếp nữa. Hình như cô đang suy nghĩ rất lung về một chuyện gì đó. Cô ngẩng mặt lên nhìn chăm chăm mặt trăng đang treo ngay trước mặt. Hắn thì lại nhìn Thu. Dưới ánh trăng khuôn mặt Thu thật trong sáng và xinh đẹp. Vẻ đẹp thuần khiết của một người con gái vùng cao. Chợt Thu lại hỏi hắn:
- Anh có sợ… ma không?
Hắn ngạc nhiên và chợt nhớ là đã có lần Thu từng hỏi hắn câu hỏi này rồi. Hắn phì cười:
- Anh chả sợ ma, chỉ sợ người thôi! Người mới thật là đáng sợ hơn cả ma quỷ em ạ! Mà trên đời này làm gì có ma mà em lại hỏi thế?
- Thì… thì em chính là một… “con ma” đấy!
Hắn phì cười:
- Ma gì mà lại xinh đẹp như thế này hả trời! Mà sao lạ nhỉ, ma cũng phải vất vả, gian khổ đi làm cửu vạn để kiếm tiền à! Ma thì chỉ cần hóa phép là muốn cái cái gì chả có?
Thu nói tiếp, giọng có vẻ nghiêm túc và buồn buồn:
- Chính vì bị coi là ma nên em mới phải bỏ cả nhà cửa bản làng quê hương lên biên giới làm cửu vạn đấy! Anh yên lặng để em kể cho mà nghe nhé!
Thấy vẻ nghiêm trang của Thu hắn không dám đùa nữa.
*
Câu chuyện của cô gái đưa hắn về với một miền rừng núi có những bản người Tày còn mông muội và có rất nhiều hủ tục lạc hậu. Một trong những hủ tục khiến người ta kinh hãi và khốn khổ nhất là chuyện ma gà nhập vào người ám hại đồng loại.
Thực ra cho tới tận bây giờ người ta cũng chưa biết ma gà là gì, nó như thế nào và tại sao nó lại cứ hành người ta lâu dài đến thế? Những nơi có chuyện ma gà, không chỉ những người trong bản, mà cả vùng đều luôn luôn xuất hiện những thông tin mới hàng ngày đồn đại xung quanh chuyện về ma. Chuyện ma ghê rợn ấy cứ rì rầm từ miệng người này sang miệng người khác, từ tai nọ sang tai kia, loang ra rất nhanh như giọt dầu rơi trên mặt nước. Thực hư chả rõ ra sao. Người lớn nghe chuyện đã thấy sợ hãi, không dám đi đêm, trẻ con lại càng thêm khiếp đảm, không dám khóc to.
Những nhà có con gái, nhất là con gái xinh đẹp thường là rất lo lắng. Bởi con gái xinh đẹp thế nào cũng bị con ma gà ám vào để ẩn thân. (Mà cũng lạ! Ma gà chỉ thích con gái đẹp, chỉ hiện thân trong con gái đẹp thôi). Thu cũng lâm vào hoàn cảnh khốn khổ ấy. Cô càng lớn lên càng xinh đẹp khiến bố mẹ lại càng lo lắng. Nhà Thu ở cuối bản heo hút, xung quanh cây cối um tùm lại càng tạo nên sự huyền bí của ma quỷ. Khi cô tròn mười bảy tuổi xinh đẹp nhất bản, nhất vùng thì xuất hiện những tin đồn vu vơ về chuyện bị ma gà ám.
Một hôm lão thầy cúng Hoàng Văn Dử từ trong bản mò đến nhà Thu. Lão ngó nghiêng xem xét một lúc rồi bảo bố mẹ cô:
- Cái con ma gà nó đang quanh quẩn quanh nhà này tìm con gái đẹp để ẩn thân! Phải cúng để đuổi nó đi thôi.
Cả nhà Thu hoảng sợ. Bố mẹ Thu bàn nhau giết gà, làm thịt con lợn để lão thầy cúng Dử giúp việc trừ ma, đuổi tà. Cúng suốt hai ngày hai đêm chập cheng hú hét, bắt quyết, đâm chém, yểm bùa, tung muối, vãi gạo chán chê, lão thầy cúng mới bảo:
- Bây giờ cả nhà ra rừng đợi để ta bắt đầu làm phép bắt cái con ma gà!
Trời đang mưa mà cả nhà phải lục tục gọi nhau kéo ra ngoài rừng. Lão Dử lại nói:
- Ma gà đã nhập vào con gái. Cho nên con gái lớn phải ở lại để ta còn lấy cái con ma ra khỏi người cho...
Thu đành ở lại. Lão thầy cúng dặn bà và bố mẹ Thu cứ đi ra ngoài rừng ngồi đợi. Khi mà lão chưa gọi thì không được trở về nhà, nghe thấy tiếng con gái kêu cứu, khóc lóc cũng đừng sợ hãi. Đó chính là lúc con ma đã bị lão khống chế, đuổi đi. Chờ khi mọi người rời khỏi nhà, lão thầy cúng bảo Thu cầm ba nén hương đang cháy bằng cả hai tay rồi giơ lên giữ ở trên đầu quỳ ở giữa nhà để lão tiến hành việc bắt ma. Thu làm theo lời lão. Lão thầy cúng múa may quay cuồng vờn quanh cô gái. Ánh mắt lão sáng lên khi nhìn thấy thân hình tròn đầy của một người con gái mới lớn xinh đẹp. Lão thầy cúng ngồi xuống sát ngay phía sau lưng cô để làm phép trục xuất con ma. Một mùi hôi hám từ người lão tỏa ra lẫn vào mùi thơm của hương nhang thật kinh khủng. Nhìn chăm chăm vào khuôn ngực nhô cao của cô gái trẻ, lão thầy cúng nuốt nước bọt. Cái yết hầu của lão nhô ra, chạy lên chạy xuống trên cái cổ gầy nhẳng. Bất ngờ, lão ném chùm lục lạc và nắm bùa ngải để yểm ma, trừ tà lao vào vật đè ngửa cô gái ra giữa nhà. Thu sợ hãi hét lên giẫy giụa. Lão thầy cúng vừa cởi khuy áo của cô vừa gầm gừ:
- Nằm yên, nằm yên, để ta còn diệt trừ con ma gà cho nào!
Thu càng khiếp đảm khi lão thầy cúng kéo xoạc hai chân cô ra và chồm lên người mình. Cô cố sức co hai chân lại rồi đạp thật mạnh vào bụng lão ta. Gã thầy cúng nghiện ngập lẻo khẻo không thể thắng được sức mạnh một người con gái mười bảy. Lão chới với bật ngã ngửa ra phía mâm cỗ cúng. Tấm lưng trần bẩn thỉu của lão đè luôn vào cái bát nhang đang ngun ngút. Thịt da lão cháy xèo xèo. Lão rú lên như bị ma nhập. Thu vùng dậy chạy thoát được ra ngoài rừng.
Không làm gì được cô gái, lão thầy cúng vô cùng bực bội hậm hực. Lão thu dọn đồ nghề bỏ ra về. Trước lúc bỏ đi lão không quên vơ nắm tiền lẻ và xách luôn cái thủ lợn cúng đang đặt trên mâm cỗ. Sau đó thì lời đồn ma gà đã nhập vào cô bé Thu lan rộng ra khắp bản và cả các làng bản xung quanh. Lời đồn đại khủng khiếp ấy đã làm cho Thu và cả nhà cô lâm vào cảnh khốn đốn. Bà, bố mẹ và Thu ra đường không dám mở miệng chào ai. Đi qua bản không dám nhìn con trâu, con bò, lợn gà, không dám khen trẻ nhỏ, không dám hỏi thăm người già, người ốm đau, tai nạn. Khi đi làm ruộng hay lên rừng đốt nương, kiếm củi, thường là chỉ lẽo đẽo một thân, một mình. Không có ai trong bản dám đi cùng. Đang đi giữa đường gặp mưa to gió lớn, những người có ma gà như cô không dám dừng lại trú chân ở gốc cây, đứng tránh mưa đầu nhà hàng xóm, láng giềng vì sợ có ai đó bất ngờ nhìn thấy. Khi nhìn thấy họ sẽ gõ ống bương, réo tên lên báo cho ông trời biết. Ông trời nghe tiếng kêu sẽ lập tức sai thần sét vung búa đánh chết tươi người có ma gà. Lời đồn thổi rằng người có ma gà nhìn vào đồ vật sẽ làm cho vật đó bị hư hỏng, nhìn vào cây, cây chết, nhìn vào lá, lá khô, nhìn vào quả, quả thối, nhìn vào hoa, hoa tàn. Lời nói của người có ma gà như phun ra chất độc, hơi thở ra toàn là âm khí làm héo úa hoa màu, cây cối, làm tiêu tan khí huyết đang chảy trong người. Khi gặp người có ma gà trẻ con thì sinh biếng ăn, ốm bệnh, hay khóc đêm ngằn ngặt, người già thì phát tác chứng đau lưng, nhức xương, mỏi nhừ gân cốt, mất ngủ. Mỗi khi trong bản có trâu bò lợn gà bỗng dưng lăn đùng ra chết, hay bị hỏa hoạn, tai nạn, dân bản lại bảo đó là lúc con ma gà thoát xác đi kiếm ăn giết hại gia súc, gia cầm, gây nên hỏa hoạn, tai nạn.
Từ khi có những lời đồn đại, mà chắc chắn từ mồm lão Dử thầy cúng, ít người còn dám lai vãng đến gần ngôi nhà cuối bản của gia đình Thu nữa. Nhà Thu bị cô lập. Bà Thu buồn bã sinh bệnh ốm chết. Hôm đưa bà đi chôn chỉ có vài người thân trong họ. Sau đám ma cùa bà, bố Thu quyết định đưa hai mẹ con vào thung lũng sâu trong núi dựng lán, vỡ đất hoang làm ruộng cấy lúa, phát cây làm nương trồng ngô, trồng sắn. Bố mẹ và Thu phải đi đến những cái chợ thật xa, nơi không ai biết họ là ai để bán những bao ngô, bao sắn khô và tìm mua muối, mua dầu hoả...
Thu càng ngày càng xinh đẹp nhưng chẳng có chàng trai nào dám lại gần tán tỉnh. Họ sợ ma. Họ cũng không dám bén mảng đến cái thung lũng gia đình cô đang ở. Cái thung lũng ấy dần dà rồi cũng lại mang một cái tên đáng sợ “thung lũng Ma Gà”. Thung lũng Ma Gà được bố mẹ và Thu cần cù khai khẩn, chăm bón nên ngày càng màu mỡ tươi tốt, lúa ngô khoai sắn luôn xanh. Nhưng rồi tai họa lại ập xuống gia đình cô. Bố mẹ Thu đi rừng. Mẹ lội qua suối bị nước lũ cuốn trôi, bố nhảy xuống cứu, nhưng cả hai đều không thoát khỏi dòng nước oan nghiệt sau cơn mưa rừng đổ về chảy rất xiết. Sau khi bố mẹ chết thảm, tin đồn về cô là ma gà đã thành tinh ăn cả thịt bố mẹ đẻ lại rộ lên.
Lo xong đám tang cha mẹ, Thu gần như kiệt sức. May là thời thế đã thay đổi, chính quyền, đoàn thể giúp sức. Tuy thế, miệng lưỡi thế gian còn độc địa, dân bản vẫn còn dè dặt. Quan niệm cũ ăn sâu vào tiềm thức thường rất khó xóa, người ta vẫn cứ cẩn thận là hơn. Một hôm, trang trại Ma Gà có khách. Một lão già đi vào trang trại. Trông lão giống như một kẻ hành khất. Lão ta nhấc cái cổng bằng phên nứa để sang một bên rồi đi vào. Con chó đang xích ở đầu nhà lồng lộn kéo căng sợi xích tru lên và sủa ầm ĩ như chợt nhìn thấy ma. Đang lúi húi rẫy cỏ ngoài vườn chè Thu vội cầm cái cuốc chạy ra. Hóa ra đó chính là lão Dử thầy cúng. Nhìn thấy Thu, lão nhe hàm răng ám khói cáu bẩn ra cười nhăn nhở. Thu trừng mắt hỏi :
- Ông mò đến đây để làm gì! Ông đã hại gia đình tôi bao nhiêu năm nay còn chưa đủ à? Ông cút ngay đi!
- Hôm nay ta đến để giúp em! Sao lại đuổi ta đi...
- Giúp cái gì! Đồ rắn độc...
- He... he... he... - Lão cười như tiếng kêu be be của một con dê đực: - Ta đến để giúp em trông coi cái cơ nghiệp này đấy! Vợ ta chết rồi, hãy nhận ta làm chồng nhé! Ta sẽ đuổi con ma gà đi ngay cho... he... he... he...
- Đồ khốn...
Thu giận dữ quát to. Cô vung cái cuốc đang cầm ở tay lên dọa đánh. Tên thầy cúng già luống cuống giơ cái gậy lên đỡ rồi lùi dần ra phía cổng. Vừa đi, lão vừa lẩm bẩm: “Không chịu lấy ta thì chỉ có nước là ế chồng thôi!”. Con chó chồm lên cào cào hai chân trước xuống đất. Nó chỉ mong Thu tháo cái móc xích thả ra để lao đến đớp cho lão thầy cúng dâm đãng một miếng thật đau.
Sau bận ấy, lão thầy cúng còn nhiều lần mò vào thung lũng Ma Gà. Có lần đang trưa nghe tiếng gọi cổng, khi Thu chạy ra xem là ai thì thấy lão đứng bên ngoài hàng rào vạch quần thò cái “của quý” đen chùi chũi của mình ra vung vẩy khiêu khích. Những lần sau nghe tiếng động ngoài cổng cô liền thả con chó ra. Con chó trung thành đã mấy lần giải nguy cho Thu khi bất ngờ gặp lão thầy cúng và đám thanh niên định cưỡng bức cô ngoài rừng. Con chó bị bọn người xấu đánh bả. Ăn phải chất độc song nó gắng lết chạy về đến cửa nhà thì ngã gục. Mồm nó sùi ra đầy bọt trắng. Đôi mắt nó cố mở ra nhìn Thu vẻ đau đớn. Con chó chết, Thu khóc mãi. Nó là một người bạn thân thiết nhất của cô. Chôn cất con chó trung thành xong, cô quyết định bỏ nhà ra đi. Thu lên biên giới dấn thân làm một nữ cửu vạn gùi cõng hàng thuê cho những người đi buôn.
Hắn bùi ngùi khi nghe câu chuyện của Thu kể. Thì ra ở trên đời này vẫn còn có biết bao nhiêu số phận khổ ải như thế. Hắn khẽ đặt nhẹ bàn tay lên vai Thu như muốn an ủi cô. Thu lại bảo:
- Nghe chuyện rồi anh có còn dám về thung lũng Ma Gà không?
- Về chứ! Ngày mai chúng ta sẽ cùng về quê em!
- Nhỡ có… ma thật anh không sợ à?
Hắn bóp nhẹ vai Thu cười:
- Ma xinh đẹp thế này thì chả ai thèm sợ đâu!
Thu cười khúc khích. Cô se sẽ ngả đầu dựa vào vai hắn, tin cậy. Một bàn tay của cô tìm bàn tay thô ráp của hắn nắm chặt, bàn tay còn lại đưa lên ôm lấy ngực. Đoạn, Thu lặng lẽ lần mở từng cái cúc trên ngực áo của mình.
(hết phần 26) Hà Nội, tháng 2-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét