Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

Truyện dài CHUYỆN ĐỜI HẮN (phần 29)

           

Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo 

         Khi các công nhân làm nền đường rời đi rồi hắn và Thu lại tiếp tục quay về với cái trang trại của mình. Số tiền lương ít ỏi mấy tháng làm công nhân  hợp đồng họ đầu tư vào mua cây vải thiều giống, phân bón cho lúa và chè. Con đường hình thành nên bắt đầu có nhiều người qua lại thung lũng Ma Gà. Dọc theo tuyến đường có các cụm dân cư mới hình thành.
          Một hôm, đào hố trồng cây trên bờ cái ao mới đào, hắn chợt thấy cái gốc cây sù sì mà máy xúc nhấc lên bỏ ở một góc ruộng ẩm ướt đang nảy ra những cái chồi non. Đó là một gốc lộc vừng. Hoá ra cái cây không chết. Nhìn cái gốc cây có dáng vẻ kỳ dị, hắn nảy ra một ý. Hắn nhờ mấy người giúp di chuyển về góc sân nhà. Hắn trồng cái gốc cây ngay góc sân lối cổng đi vào. Cái cây hồi sức đâm rễ, vươn cành lộc non. Nó tuy già cỗi nhưng vẫn còn chứa chất nhựa sống ở bên trong.  Nhân dịp làm sân và xây hai cái trụ cổng, hắn cho làm luôn một cái bể chứa nước quanh gốc cây. Giống lộc vừng phải ở gần nước mới tốt và ra hoa. Hắn tỉa tót uốn cành đẽo gọt cái gốc cây lộc vừng theo ý thích ngẫu hứng của mình. Cái gốc bây giờ trông như một pho tượng di lặc tọa ở góc sân nhà. Hắn rất thích khi cành lá lên xanh trên cái gốc cây tưởng như đã khô ấy. Hắn đặt tên cho nó là “Phật Di lặc”.
          Một hôm có ông khách lái một chiếc xe ô tô con ghé vào nhà hắn xin nước uống và hỏi đường. Ông này có vẻ là một nhà doanh nghiệp. Ông ta rất vui thích và ngạc nhiên trước một cái trang trại nơi sơn thuỷ hữu tình này. Đặc biệt ông ta rất chú ý và vô cùng thích thú với cái gốc lộc vừng trồng nơi góc sân nhà hắn. Cái cây đang ra hoa. Những chùm hoa lộc vừng buông dài xuống như những sợi râu của phật.
          Ngắm nghía gật gù chán, ông khách đột nhiên hỏi:
          - Anh bán cho tôi cây lộc vừng này và cây si gần lối cổng vào nhé!
          Tưởng ông ta đùa, hắn cười bảo:
          - Cái cây lộc vừng “Phật Di lặc” cổ thụ này có trả đến tiền triệu chưa chắc tôi đã bán đâu nhé!
          - Tiền triệu cơ à?
          Ông ta hỏi lại và vớ lấy cái cặp khoá số vẫn xách theo bật “tách” một cái rồi lôi ra một tập tiền mới cứng đặt vào tay hắn nói:
          - Năm chục triệu đây! Ngày mai tôi sẽ cho xe đến đào cây!
          - Ơ… ơ…
          Hắn ngơ ngác. Ông khách lại mở cái cặp lấy tiếp ra một cọc tiền loại năm mươi nghìn đồng đưa cho hắn và nói thêm:
          - Còn đây là năm triệu! Tiền bồi thường để anh xây lại cái cổng nhà và đào bỏ mấy cây vải thiều lấy lối cho xe ô tô tải vào đào, chở cây. Ngày mai, tôi sẽ phải phá cái cổng để cho xe cẩu vào đào hai cái cây đấy! Mà anh gọi cái cây lộc vừng này tên là gì nhỉ! Là “Phật Di lặc” à? Hay… hay quá, nhìn đúng là thật giống ông Phật Di lặc lắm… ha… ha… ha…
          Hắn càng ngạc nhiên. Một cái gốc cây vứt đi mà lại bán được nhiều tiền đến thế này cơ à! Cả đời hắn chưa bao giờ lại có một số tiền lớn đến thế. Ông khách phóng xe đi rồi thì Thu đi chợ về. Biết chuyện, Thu cũng hết sức ngạc nhiên. Cầm tập tiền trong tay cô chợt hốt hoảng kêu lên:
          - Thôi chết! Hay là tiền giả, khéo mà anh bị ông ta lừa rồi!
          - Nhưng mà ông ta lừa mình cái gì cơ chứ?
          - Ừ nhỉ! Ông ta cũng đã đào hai cái cây đem đi đâu mà bảo là bị lừa!
          Thu cẩn thận giở tập tiền ra xem kỹ lại từng tờ năm trăm nghìn đồng mới tinh còn thơm mùi mực in rồi lại lẩm bẩm:
          - Đúng là tiền thật rồi anh ạ!
          Hai vợ chồng gần như suốt đêm không ngủ vì bất ngờ có một số tiền lớn đến thế. Họ cũng chưa nghĩ ra sẽ làm gì với số tiền lớn này. Năm mươi triệu đồng với họ bằng cả một gia tài đấy.
          Sáng hôm sau, ông khách mua cây hôm trước lại đến. Theo sau chiếc xe con do ông ta tự lái còn có một chiếc xe vận tải lớn và một chiếc xe công trình có gầu ngoạm. Họ sẽ cẩu gốc lộc vừng và đào cây si đưa lên xe tải chở đi. Khi người lái xe cẩu và mấy người đi theo tiến hành phá cái cổng và đào cây si thì anh lái xe tải nhảy xuống đi đến chỗ hắn. Hắn nhận ngay ra đó là thằng Hạnh, lái xe ủi ở bộ phận thi công làm nền đường dạo trước. Hạnh bảo bây giờ làm lái xe cho doanh nghiệp tư nhân của ông chủ là người đã mua cây của nhà hắn. Hạnh ngó nghiêng có ý dè chừng ông chủ rồi túm tay kéo hắn ra chỗ khuất nơi đầu nhà và hỏi nhỏ:
          - Sao anh bán hai cái cây rẻ quá thế?
          - Năm mươi triệu đồng, cả một đống tiền đấy!
          - Đúng là anh không hiểu gì rồi! Anh bán rẻ quá, mất ít nhất một nửa số tiền rồi. Hai cái cây này ông ấy mua năm mươi triệu đem về chỉ cần uốn nắn, sửa sang thêm một chút rồi bán lại, thấp nhất cũng phải trên một trăm triệu đồng đấy!
          - Làm gì ghê gớm đến thế! Mày vẫn cứ cái tính hay huếnh lên…
          - Đúng là anh chả biết mẹ gì về bon sai, cây cảnh rồi! Em đi theo ông chủ này mua bán cây cảnh mãi rồi nên em biết rất rõ! Cái cây si và gốc lộc vừng tuyệt đẹp thế này giá cả không phải là vừa đâu nhé!
          Thằng Hạnh lắc đầu rồi dặn thêm:
          - Lần sau nếu định bán cây gì anh nhớ là phải phôn cho em biết trước để em lên xem rồi tư vấn cho nhé, không thì lại hố to với họ đấy! Số điện thoại của em đây.
          Nói xong, nó nhét vào tay hắn một mẩu giấy nhỏ rồi chạy đi. Ông chủ đang kêu nó đánh lùi chiếc xe tải vào để đưa hai cái cây lên xe. Khi bọn họ đem hai cái cây đi rồi hắn vẫn còn ngỡ ngàng trước những điều thằng Hạnh vừa nói. Hắn không tin là hai cái cây cổ thụ hoang dại mà lại có giá cao đến thế. Nhưng có lẽ nó nói thật. Hắn chợt nhớ chuyện hôm qua ông khách chả thèm mặc cả một câu nào đã đưa luôn cho hắn năm chục triệu đồng mà không cần ghi hoá đơn, giấy biên nhận gì. Rồi ông ta lại còn chi thêm những năm triệu nữa để hắn xây lại cái cổng và di chuyển mấy hom vải thiều. Cái cổng chỉ là hai trụ gạch, mua một túi xi-măng rồi tự hắn xây lại cũng chả hết một trăm ngàn đồng. Hắn kể lại cho Thu nghe những điều thằng Hạnh đã nói, Thu cũng ngớ người ra rồi bảo:
          - Thảo nào mà ông ta đưa tiền cho anh nhanh đến thế!
          Hắn bảo:
          - Chỗ bờ ao còn gần chục gốc lộc vừng và mấy gốc si già nữa, nếu như thế này thì là cả một gia tài rất lớn đấy!
          Thu gật đầu dặn hắn phải chú ý bảo vệ mấy gốc lộc vừng, cây si trong trang trại. Cô bàn với hắn dùng số tiền hơn năm mươi triệu như vừa từ trên trời rơi xuống ấy mở một cửa hàng nhỏ bán vật liệu xây dựng. Hắn đồng ý với Thu vì từ khi con đường mở ra nhu cầu vật liệu xây dựng ở đây rất cao. Nhiều nhà dân, công trình dân sinh, công trình công cộng đang khởi công dọc hai bên đường. Hắn cũng nghĩ ngay đến mấy cây lộc vừng còn lại chỗ bờ ao và đám ruộng ngập nước. Có ba cái cây gần nhau rất giống ba ông tam đa mà hắn vẫn gọi là “Phúc-Lộc-Thọ”. Ba cây ấy mà bán thì chắc cũng bội tiền. Nhưng hắn nghĩ sẽ không bao giờ mình bán thêm một cái cây nào nữa mà hắn sẽ trồng thêm nhiều cây để làm cho cái thung lũng Ma Gà này ngày một xanh tươi hơn.
         (hết phần 29                                                      Hà Nội, tháng 2-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét