Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2011

Truyện dài CHUYỆN ĐỜI HẮN (phần 28)

 

    
      
Chuyện đời hắn
Truyện của Trọng Bảo

          Thung lũng Ma Gà dần dần thay đổi. Có bàn tay lao động cần mẫn của con người thì tất sẽ có sự đổi thay. Cho dù là sự thay đổi chậm chạp. Hắn và Thu suốt ngày hì hục ngoài đồi, dưới ruộng. Hắn cũng không ngờ một cô gái mảnh khảnh và xinh đẹp như Thu lại có sức khoẻ dẻo dai và nghị lực lớn như thế. Ở con người cô hình như có một sức mạnh tiềm ẩn to lớn. Có lẽ đó là những ẩn ức của những năm tháng bị coi là ma gà không được sống như một con người bây giờ mới được giải tỏa. Hắn giao toàn bộ số tiền mình đã tích cóp được cho Thu mua công cụ lao động, cây giống, hạt giống để sản xuất. Họ tính việc sẽ cấy lúa ở chỗ những khoảnh ngập nước, trồng chè trên đồi và đào hố đặt thử mấy chục cây vải thiều dọc lối đi trong trang trại, vừa thử xem nó có phù hợp chất đất và cũng để lấy bóng mát.
          Nhưng thay đổi của thung lũng Ma Gà cũng chỉ là nhỏ bé. Muốn trở thành một trang trại sinh thái hoặc sản xuất làm ăn lớn thì phải có vốn đầu tư. Mà hai người thì không có tiền. Một ít tiền công làm cửu vạn của họ chỉ là chút muối bỏ biển và chỉ đủ tiền ăn cho hai người vài tháng. Hoá ra làm ăn kinh tế không phải là dễ. Hắn nghĩ đến việc đi vay vốn. Nhưng khu trang trại chưa có sổ đỏ không thể thế chấp để vay vốn. Còn tín chấp thì họ cũng không thể đem cái giấy quyết định tha tù của hắn ra ngân hàng. Thế là bế tắc. Hắn chợt nhớ lại cái ngày đào vàng trên Tây Bắc. Giá mà hồi ấy hắn vớ được một cục vàng bằng quả bưởi có phải bây giờ tha hồ mà đầu tư phát triển kinh tế trang trại! Nhưng hắn lại phì cười với ý nghĩ dại dột ấy của mình. Vì nếu có một cục vàng bằng quả bưởi thì việc đếch gì hắn phải đi làm cửu vạn nữa. Mà nếu không đi làm cửu vạn thì làm sao hắn gặp được em Thu và đến với cái trang trại Ma Gà này! Trong đầu hắn cũng thoáng nhớ đến người đàn bà giàu có xinh đẹp ở ngôi nhà ven hồ và lão chủ cơ sở sản xuất than tổ ong Sông Đuống. Song đó là những chuyện đã qua rồi. Hắn từng đã chả phải “bỏ của chạy lấy người” đấy thôi.
          Thôi đành bắt đầu theo kiểu cò con vậy. Hắn nghĩ. Còn Thu thì lại tính toán, suy nghĩ khác hắn. Với cô việc thoát khỏi cái “nghi án” ma gà rồi lại có chồng thì đã là một hạnh phúc lớn nhất của đời mình rồi. Bây giờ đối với Thu chỉ cần có một ngôi nhà tương đối khang trang, một khu ruộng vườn cây cối xanh tươi, có chút vốn phòng khi ốm đau, mưa nắng nữa thôi là đủ.
          Một buổi sáng, hắn đang đào hố trồng cây trên quả đồi nhỏ trước nhà thì có một toán người mặc áo công nhân đi vào. Vài tháng nay con đường nhỏ phía đầu thung lũng xuất hiện nhiều người qua lại đo đạc, phát tuyến. Một người có vẻ nhiều tuổi nhất trong toán công nhân chào hắn rồi nói:
          - Bọn chúng tôi về đây để làm đường. Chúng tôi đến xin ở nhờ vài hôm để tiến hành làm lán trại trú chân!
          - Được thôi! Nhưng nhà hẹp và ẩm thấp lắm! - Hắn nói.
          - Không sao! Bọn chúng tôi là công nhân cầu đường, nay đây mai đó, có chỗ trú chân tránh mưa nắng là quá tốt rồi…
          Rồi anh ta tự giới thiệu:
          - Tôi là Toàn, tổ trưởng, còn các anh em đây là cùng trong tổ lái máy xúc, máy ủi. Bọn chúng tôi đi tiền trạm trước chuẩn bị chỗ ăn ở để nay mai đưa máy móc vào làm nền con đường chạy qua thung lũng này!
          Qua câu chuyện với toán công nhân, hắn mới biết có một con đường sẽ  được mở qua khu rừng núi hoang vu này. Con đường ấy sẽ chạy qua ngay phía nam thung lũng Mà Gà. Hắn đồng ý cho đám công nhân làm lán trại ở sườn quả đồi ngay lối vào trang trại. Thu đi chợ về, cô vui vẻ giúp bọn họ nấu cơm. Anh Toàn tổ trưởng lại bảo:
          - Hai vợ chồng cậu còn son rỗi hay là làm hợp đồng thời vụ cho bọn chúng tôi nhé! Chú Lỗi làm việc ở bộ phận máy ủi nền đường, cô Thu làm phục vụ, đi chợ, nấu cơm, đun nước uống cho anh em!
          Hắn sửng sốt:
          - Tôi có biết quái gì về máy móc đâu mà làm ở bộ phận máy ủi! Lỡ tôi lái máy ủi phóng luôn xuống suối thì chết cả lũ à?
          Mấy thằng công nhân trẻ phá lên cười ngặt nghẽo. Cười chán, một thằng mới giải thích:
          - Bộ phận máy ủi thi công nền đường cần có một số người lao động thủ công để phát rừng, dọn tuyến, đánh gốc cây, đục lỗ nổ mìn phá đá và nhất là cứu hộ xe máy bị sự cố khi thi công anh ạ!
          - Thế thì được! Nhưng tôi chỉ làm một thời gian khi trang trại đang ít việc thôi đấy nhé!
          Anh Toàn tổ trưởng lại nói:
          - Thì chúng tôi cũng chỉ cần cô chú làm hợp đồng thời vụ trong thời gian bọn tôi ở đây thôi. Thi công xong nền đường là chúng tôi di chuyển đi cung đoạn khác ngay. Nếu hai người đồng ý thì ngày mai tôi sẽ báo lên ban chỉ huy đội để họ cử người đến ký kết hợp đồng lao động…
          Thế là hắn và Thu trở thành “công nhân” làm đường. Đúng như anh Toàn tổ trưởng tổ máy ủi đã nói. Công việc của hắn thật đơn giản. Hàng ngày theo sự hướng dẫn của các kỹ thuật viên, những người công nhân lao động thủ công xác định các cọc tim đường, các cọc tiêu tiếp đầu, tiếp cuối của đoạn đường đã được thiết kế rồi tiến hành việc phát tuyến, dọn sạch cây cối cho xe máy tiến vào thi công đào đắp nền đường. Hắn còn được giao thêm nhiệm vụ canh gác, bảo vệ máy móc khi cánh lái xe nghỉ ngơi, ăn cơm trưa. Thu đảm nhiệm công tác hậu cần cho cả bọn. Thu nấu ăn rất ngon nên đám công nhân thích lắm.
          Tuyến đường bắt đầu được thi công. Tiếng xe máy ầm ầm, tiếng nổ mìn phá đá dội vào vách núi. Giả sử thung lũng Ma Gà có ma thật thì ma quỷ cũng kinh hồn bạt vía. Những chiếc máy ủi, máy xúc ngoạm đất đá gạ­m vào vách núi. Con đường dần hình thành. Những gốc cây to bị ủi bật lên cả rễ. Có cái gốc cây chết từ bao nhiêu năm trước lấp vùi dưới lòng đất sâu cũng bị máy xúc, máy ủi moi bật cả gốc rễ lên hất xuống suối. Hàng ngày đi làm về, hắn đều tranh thủ mượn xe cải tiến của đội nhặt nhạnh, chở các gốc cây, có cái đã thành lũa ấy về chất đầy ở một bãi đất trống trong khu trang trại. Hắn đã có một dự định khác trong tương lai.
          Một hôm, đắn đo mãi hắn mới dám đề nghị với anh tổ trưởng:
          - Các anh chắc cũng sắp chuyển đi nơi khác thi công! Tôi muốn thuê máy móc của tổ đào một cái ao thả cá trong thung lũng Ma Gà có được không ạ?
          - Ồ… được… được… nhưng mà thuê mướn quái gì! Chỉ cần cậu chi tiền dầu máy là được! Mà thôi, để tôi bảo thằng Hạnh nó kiểm tra lại xem số dầu máy tiết kiệm được có còn nhiều không! Anh em trong tổ sẽ đào cho nhà cậu một cái ao thả cá thật đẹp để làm kỷ niệm! Chủ nhật này ta làm luôn nhé. - Anh Toàn bảo.
          Thế là ngay trong ngày chủ nhật cuối tuần ấy, đám công nhân huy động máy móc đào giúp hắn một cái ao giữa thung lũng Ma Gà, nơi vẫn thường bị ngập nước có những cái gốc cây lộc vừng cổ thụ lù sù. Thu thịt gà làm cơm thiết đãi và cũng là để chia tay với đám công nhân làm đường. Đầu tuần tới bọn họ đã rời đi nơi khác rồi. Anh tổ trưởng đề nghị hai vợ chồng hắn đi theo tiếp tục làm công nhân hợp đồng và có thể một thời gian sau nữa sẽ trở thành biên chế chính thức của đội thi công nền đường, ăn lương nhà nước hẳn hoi. Nhưng hắn và Thu từ chối. Họ muốn trở về với cái trang trại của mình. Bữa cơm hôm ấy thật vui. Trang trại Ma Gà chưa bao giờ vui đến thế. Bọn công nhân ăn uống thoải mái, hò hát ầm ĩ. Có lẽ trong cuộc đời hắn những ngày làm công nhân thời vụ cho đội thi công mặt đường tuy vất vả nhưng thật vui. Và tuy chỉ có mấy tháng làm đường, hắn còn được họ tặng cả giấy khen nữa.

 *
          Đó là câu chuyện xảy ra ở đoạn đường qua suối giữa rừng. Chính ở con suối này mẹ và bố Thu đã bị nước lũ cuốn trôi. Hôm đó, trời cũng mưa rất to. Khi chiếc máy ủi đang làm việc thì bị sự cố sa xuống sát mép nước. Nước lũ lại đang tràn về. Đám công nhân phải rất khẩn trương tìm cách kéo ngay chiếc máy ủi lên cao nếu không nó bị lăn xuống suối thì thôi rồi. Đây lại là một chiếc máy mới vừa được đưa vào thi công.
          Giữa lúc cả bọn hối hả đào đất và móc dây tời để kéo chiếc máy ủi lên thì một thằng đang moi đất  ở phía đầu máy bỗng hốt hoảng kêu to:
          - Có một quả bom…
          - Ồi… giời ơi… nguy hiểm quá… tất cả chạy đi…
          Cả bọn hốt hoảng chạy rạt ra. Có một quả bom nằm ngay dưới bánh xích của chiếc xe ủi. Quả bom này chắc là từ chiến tranh phá hoại bọn Mỹ ném xuống, hoặc có khi là bom từ thời kháng chiến chống Pháp cũng nên. Đám công nhân hốt hoảng chạy rạt ra rất xa, không ai dám đến gần. Nước lũ dưới dòng suối vẫn tiếp tục dâng lên. Nếu không nhanh thì chiếc máy ủi sẽ bị dòng nước nhấn chìm, thiệt hại sẽ rất lớn. Trong khi cả bọn run cầm cập vì sợ hãi thì hắn rời khỏi chỗ ẩn nấp bình tĩnh đi xuống chỗ chiếc máy ủi. Có tiếng quát:
          - Chú Lỗi cẩn thận đấy!    
          Hắn nhận ra tiếng anh tổ trưởng. Hắn thận trọng tiến đến gần chiếc máy ủi xem xét. Quả bom nằm ngay dưới bánh xích phía đầu xe. Một phần quả bom lòi nhô hẳn ra nhìn rõ cả kíp nổ. Chỉ cần moi đất phía dưới sẽ lôi được quả bom ra khỏi xích xe. Hắn nghển cổ gọi mọi người vào giúp nhưng không ai dám tiến đến. Họ đều biết quả bom đã bị máy xúc ngoạm lên rồi máy ủi lại gạt đẩy ra, ngòi nổ bị va chạm nên nguy cơ phát nổ sẽ rất cao. Không ai hỗ trợ hắn. Hắn cẩn thận dùng tay moi đất bên dưới để lôi quả bom ra khỏi dải xích của chiếc xe ủi. Quả bom độ năm mươi cân. Nó không quá nặng nhưng vì mưa ướt trơn tuột nên rất khó lôi ra. Nhưng hắn không bỏ cuộc. Cả người hắn ướt sũng vì nước mưa và bê bết bùn đất. Phải mất một hồi lâu hắn mới lôi được quả bom ra. Hắn vác quả bom lên vai. Đám công nhân rú lên hốt hoảng hô nhau chạy tán loạn khi thấy hắn vác quả bom lừ lừ đi về phía họ. Hắn không thể đưa quả bom sang bên kia bờ suối vì nước lũ đã dâng cao ngập quá đầu người. Hắn đành đi ngược lên phía đỉnh dốc. Nền đường mới làm mưa xuống trơn tuột. Quả bom cũng trơn tuột chỉ chực tuội khỏi vai hắn lao xuống đất. Hai tay hắn phải cố ghìm để giữ chặt quả bom trên vai. Các  công nhân nằm ép sau các mô đá, gốc cây theo dõi từng bước chân của hắn. Họ hét lên kinh hãi mỗi khi hắn loạng choạng suýt trượt chân. Thời gian trôi đi rất chậm. Mưa vẫn rơi ào ào. Đường trơn tuột. Hắn phải bấm chân xuống mặt đường thận trọng từng bước đi. Hắn vác quả bom đi ngược lên phía đỉnh dốc. Lúc này biết chuyện Thu cũng đã chạy ra mặt đường. Thu nép sau một gốc cây to lo lắng theo dõi hắn vác quả bom đi. Tim cô như ngừng đập.
          Hắn vác quả bom rẽ vào một khe núi ở lưng chừng dốc. Quả bom đã được để vào một chỗ an toàn mà nếu nó có phát nổ thì cũng không gây ra ảnh hưởng gì cho con đường đang mở. Mãi mấy hôm sau bộ đội công binh của tỉnh đội mới đến xem xét rồi ép thuốc nổ phá huỷ quả bom.
           Khi quả bom đã được chuyển đi, bọn công nhân mới dám lao xuống tiếp tục cứu máy. Chiếc máy ủi được kéo lên nơi an toàn trước khi lũ lớn tràn về nhấn chìm cả đoạn đường đang thi công. Sau vụ việc này, hắn được cấp trên trao tặng một cái giấy khen và hai trăm ngàn đồng đúng theo quy chế khen thưởng của nhà nước.
            (hết phần 28)                                                           Hà Nội, tháng 2-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét