Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

Truyện ngắn MAI EM SẼ ĐẾN TÌM ANH (phần 1)



              
    
Mai em sẽ đến tìm anh
Truyện ngắn của Trọng Bảo

           Gió bắc thổi hun hút qua vách đá. Rừng núi âm u. Đã qua tết rồi mà trời còn rét lắm. Mùa xuân rồi sao mà lạnh lẽo đến thế. Cái lạnh lẽo thê lương như đang gặm nhấm làm mòn mỏi cả một dải đất cằn khô miền biên ải.
          Họ ngồi bên nhau. Cái lạnh làm cho họ sát lại gần nhau hơn. Họ đều là những người lính. Đơn vị họ mới lật cánh từ Hà Giang sang hướng Cao bằng khi tình hình biên giới ngày càng căng thẳng, nguy cơ chiến tranh có thể xảy ra. Chàng trai ở đại đội công binh còn cô gái là nữ chiến sĩ thông tin trung đoàn. Màu áo của họ lẫn vào màu cỏ dại và đá núi.
          Chàng trai ngồi im lúng túng. Cô gái vặt trụi lá một cành sim mọc ven suối.
          Mãi sau chàng lính công binh mới ấp úng nói:
          - Anh vừa nhận được thư mẹ…
          - Nhà có chuyện gì mới không anh?
          - Mẹ anh giục về…
          Chàng lính trẻ bỏ lửng câu nói. Cô gái cười khúc khích:
          - Giục về cưới vợ để mẹ chóng có cháu bồng chứ gì?
          - Nhưng… anh không thích cái cô bé nhà bên cạnh mà mẹ bảo về để hỏi cưới ấy… đanh đá lại còn hay mách lẻo nữa…
          - Hi… nhưng người ta xinh…
          - Xinh gì… hồi bé thò lò mũi suốt…
          Cô gái bật cười thành tiếng:
          - Hồi bé ai chả thò lò mũi chứ?
          Chàng lính im lặng. Cô gái vân vê vạt áo:
          - Em cũng mới nhận được thư nhà!
          - Chắc mẹ cũng giục…?
          - Không, mẹ em lo…
          - Lo gì… chiến tranh sắp nổ ra à?
          - Không… mẹ lo con gái có thì…
          Hai người lại im lặng. Chỉ có tiếng suối chảy rì rào qua khe đá. Họ nghe rõ cả tiếng thở của nhau. Cô gái lại chợt hỏi:
          - Liệu chiến tranh có xảy ra không anh nhỉ?
          - Không biết! Nhưng tình hình ngày càng căng thẳng thế này thì không rõ sẽ thế nào? Bọn anh hôm nay về kho trung đoàn lấy vật tư để chuẩn bị sẵn sàng đấy!
          - Vật tư gì quan trọng thế?
          - Bí mật nhé!
          - Vâng…
          - Toàn là kíp nổ mạnh… khi chiến tranh xảy ra, bọn anh sẽ dùng cả tấn thuốc nổ đánh sập một đoạn đường qua vách đá cheo leo để chặn xe cơ giới của bọn địch tràn sang… Thôi chết! Thằng Chiến cùng đi lĩnh vật tư với anh đang ngồi chờ ở ngã ba Đôn Chương. Chắc là nó sốt ruột lắm!
          - Thế thì anh đi… đi…
          Cô gái làm bộ giục. Anh chàng lính công binh tặc lưỡi:
          - Thôi, hay cứ để nó chờ thêm một tý nữa. Anh em mình ngồi với nhau thêm một lát nữa, chả mấy khi gặp được nhau…
          Cô gái nhích lại sát anh lính. Cô cố nén tiếng thở dài lo âu nói:
          - Mong sao cho chiến tranh không xảy ra. Em sợ lắm. Nhà có một mình em là con gái út, lại ở tít tận trên biên giới này.
          - Mẹ anh cũng lo. Mẹ chỉ có một mình anh thôi. Mẹ thương anh lắm. Bố anh hy sinh trong đợt đơn vị đi tiễu giặc phỉ ở Hà Giang, mẹ ở vậy nuôi anh. Mà bố anh ngày xưa cũng là lính ở trung đoàn 246 của mình đấy! Bao giờ đơn vị ổn định, mở lại nhà truyền thống, anh sẽ dẫn em vào xem. Trong nhà truyền thống trung đoàn có ảnh bố anh đấy!
          Cô gái thở dài nhè nhẹ:
          - Ước gì không có chiến tranh anh nhỉ!
          - Anh cũng mong thế! Không có chiến tranh chúng mình sẽ được ra quân, anh sẽ đưa em về quê anh thăm Đền Hùng.
          - Em cũng sẽ dẫn anh về quê em đi trẩy Hội Lim nghe hát quan họ…
          Chàng lính trẻ nhìn vào mắt cô gái. Anh nhận thấy sự lo âu không dấu nổi trong ánh mắt của cô gái. Chàng lính công binh nhìn đồng hồ. Chắc giờ này thằng Chiến đang nóng lòng chờ anh ra để cùng đem số vật tư đã nhận ngược lên biên giới. Lúc nãy lĩnh vật tư ở kho anh dặn Chiến đeo ba lô ra chỗ ngã ba ngồi chờ còn mình tranh thủ tạt qua đại đội thông tin thăm cô bạn gái. Thằng Chiến nhìn anh nháy mắt bảo: “Mày làm gì thì làm nhanh nhanh rồi ra ngay kẻo về đến đơn vị tối mất đấy!”.
          Cô gái thấy anh lính công binh nhìn đồng hồ liền nói khẽ:
          - Anh… anh… ôm em đi!
          -…
          Chàng lính công binh lúng túng. Anh choàng tay qua vai cô gái. Đôi vai tròn của cô gái run lên. Hơi thở của cả hai người dồn dập, đứt quãng không đều. Họ như nghe thấy cả tiếng trống ngực của nhau. Cô gái thì thào. Hơi thở của cô nóng hổi bên tai anh: “Ôm em thật chặt vào…”. Cô kéo cánh tay của anh xuống ngang ngực mình. Chàng lính công binh như đang bị lên cơn sốt. Lần đầu tiên cánh tay anh chạm vào ngực một người con gái. Họ ngồi im lặng không ai nói gì thêm. Cô gái lặng lẽ mở khuy áo rồi ngoặt tay ra phía sau lưng tháo cái móc. Chàng lính trẻ bàng hoàng khi nhìn thấy khuôn ngực trẻ trung và tròn căng của cô gái. Anh sợ hãi không dám đặt tay lên. Một làn gió lạnh làm cô gái rùng mình. Khuôn ngực trẻ trung như hai ngọn măng đang mọc. Cô gái nắm lấy bàn tay thô ráp vì đào hầm hào công sự của người lính công binh đặt lên ngực mình ép chặt, thật chặt. Hai người như lả đi. Trời đất quay cuồng. Lạ lẫm và mê hoặc. Khi đã hồi tĩnh lại anh lính công binh mạnh dạn hơn. Anh hạ thấp một bàn tay luồn xuống phía dưới. Cô gái vội giữ bàn tay anh lại hốt hoảng:
          - Đừng… đừng…
          - Sao thế?
          - Không được… không được đâu! Hôm… hôm nay em đang bị… ngày mai mới hết cơ…
          Chàng lính trẻ vội rụt tay lại. Anh hiểu ý cô gái nói. Hôm nay cô đang bị chuyện phụ nữ, “kéo cờ trắng” như cánh con trai vẫn thường nói với nhau về phụ nữ. Cô gái vừa cài lại khuy áo vừa nhìn vẻ mặt thất vọng của chàng trai mỉm cười nói:
          - Thôi… anh đi đi… ngày mai em sẽ đến tìm anh… ngày mai anh nhé!
          Anh lính công binh nắm chặt tay cô gái:
          - Thư ơi! Ngày mai anh sẽ đợi em ở đầu thị trấn nhé!
          Họ cùng chạy về hướng ngã ba Đôn Chương nơi một người đồng đội của họ đang chờ. Ra khỏi cánh rừng chàng lính trẻ bảo cô gái quay lại. Dùng dằng mãi rồi họ mới chia tay nhau. Đặt một cái hôn nhẹ lên má chàng lính công binh, cô gái thì thầm: “Nhất định ngày mai chủ nhật được nghỉ em sẽ đến tìm anh! Ngày mai anh Lâm nhé...”.

         (còn nữa)                                                          Cao Bằng, năm 1979
                                                                                        Hà Nội, đầu năm 2013

          Giới thiệu về truyện ngắn “Mai em sẽ đến tìm anh”: Năm 2008, sau khi nhận bàn giao căn hộ ở Hà Nội, tôi thực hiện chiến thuật “kiến tha lâu đầy tổ”. Hàng ngày từ cơ quan về tôi đều tranh thủ xách theo một ít sách vở, báo chí, tài liệu ghi chép riêng, để đến khi rời khỏi quân ngũ thì chỉ cầm một cái ba-lô lộn ra khỏi đơn vị là xong. Sau một năm cần mẫn, tôi đã đưa về nhà được gần một nghìn cuốn sách văn học của bạn bè tặng và của mình sưu tầm, mua được sau những lần lang thang ở phố sách Đinh Lễ (Hà Nội).
          Khi thu dọn sách vở để đem về nhà tôi tìm được bản thảo truyện ngắn này và nhiều ghi chép, bản nháp khác ở trong góc tủ. Truyện ngắn này có tựa dề “Niềm tin nơi anh”. Phần hai của truyện đã được phát trong chuyên mục dành cho bạn trẻ, Chương trình Phát thanh QĐND những năm 1980. Hôm nay tôi sửa chữa và đưa toàn bộ truyện ngắn này với tựa đề “Mai em sẽ đến tìm anh” lên blogs. Xin trân trọng giới thiệu cùng các bạn. (Trọng Bảo)

*Mời xem các sáng tác của Trọng Bảo theo đường link: http://lienson.vnweblogs.com/ hoặc truy cập mục: Truyện ngắn


          

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét