Thứ Tư, 14 tháng 3, 2012

TIẾNG GỌI - thơ

               Hoa đào
                      
 TIẾNG GỌI

              Tặng M.

 Trước lúc hy sinh
           Em cố gọi: "Mẹ ơi!"
           Tiếng gọi chìm trong tiếng súng.
           Tiếng gọi tắt nửa trên môi.
           Người em gái tuổi chớm đôi mươi
           Chưa một lần hò hẹn
           Chưa biết đến nụ hôn
           Em mang cả trinh nguyên về với đất.
           Trái tim em đạn thù găm nát
           Nỗi đau từ đó vỡ ra
           Tình yêu từ đó chan hoà
           Em gửi lại cho những người ở lại.
           Lũ chúng tôi đứng sát bên nhau
           Nòng súng vươn cao lặng lẽ cúi đầu
           Phút cuối cùng tiễn đưa người em gái...
           Đặt một cành lá xanh
           Trên nấm mộ gió mưa tê tái
           Tôi chợt nghe như em còn gọi mãi:
           - Mẹ, mẹ ơi!
                                           Cao Bằng, 2-1979
                                            Trọng Bảo   
               -----------------------------
               Rút trong tập Dọc đường thơ-1979

4 nhận xét:

  1. Đọc thương quá chừng. Dường như thấy chiến trường đang ở trước mặt. Có một nấm mồ của cô gái phủ cành lá xanh. Rưng rưng cùng các anh.

    Trả lờiXóa
  2. Gửi Nhã My: Cô bé này là một chiến sĩ văn thư của đơn vị, hy sinh khi chưa đầy 20 tuổi, nấm mộ đắp bằng những cành lá xanh của những người lính chiến.

    Trả lờiXóa
  3. Đoc bài thơ thấy thương quá. Chiến tranh thật tàn ác và phi lý. Tâm hồn đa cảm thi sĩ ghi lại bài thơ này thật trân trọng.

    Trả lờiXóa
  4. Gửi Xuân My: Cô gái ấy hy sinh thật anh dũng, tuổi chưa tròn 20. Thật buồn và thấy chiến tranh tàn khốc quá...

    Trả lờiXóa