Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

Truyện ngắn ĐÊM SAO SA

Đêm sao sa
Truyện ngắn của Trọng Bảo
Từ ngày mẹ mất, con bé Chuyên đâm ra ít nói hẳn. Vẻ mặt nó càng tỏ ra lì lợm hơn. Còn cu Cần em nó thì ngược lại. Ngày nào nó cũng khóc gọi mẹ. Cu Cần còn bé quá. Nó mới hơn hai tuổi. Nó vẫn cứ nghĩ mẹ đang đi chợ hay trốn núp ở sau cánh cửa để “ú oà” với nó. Nó chưa hiểu rằng sau tai nạn giao thông hôm ấy mẹ nó không bao giờ về nhà để còn chơi trốn tìm với nó được nữa.
          Hôm ấy, có tiền thưởng mẹ đèo cái Chuyên ra chợ. Mẹ định sẽ mua xong thức ăn và quà cho cả hai đứa sẽ vòng về lớp mẫu giáo đón cu Cần rồi đưa cả hai  đi ăn kem. Cái Chuyên còn nhớ giữa lúc hai mẹ con đang ríu rít trò chuyện, nó đang khoe với mẹ vừa được điểm 8 bài tập làm văn tả bầu trời đầy sao thì xảy ra tai nạn. Một chiếc xe máy của hai thanh niên từ phía sau phóng nhanh lạng lách bất ngờ tông mạnh vào đuôi xe của hai mẹ con. Mẹ nó mất tay lái. Chiếc xe của hai mẹ con văng mạnh ra bên lề đường. Phản xạ cuối cùng của mẹ là ôm choàng lấy con gái đang ngồi ở phía trước, rướn người lên cố che chở cho con. Hai mẹ con bắn văng ra lao đầu xuống mặt đường. Mẹ nó đã ra đi sau mấy ngày nằm im không nói được câu nào.
Cái Chuyên cũng bị thương ở đầu. Bác sĩ phải cạo cả một mảng tóc để khâu vết thương và bôi thuốc sát trùng cho nó. Cu Cần theo bố đến bệnh viện. Nó líu lo hỏi bố tại sao hai cô kia lại mặc quần áo trắng thế, không sợ bị mực giây vào bẩn à! Bố chưa kịp trả lời, nó lại hỏi tiếp: “Sao xe còi ủi của công an lại chạy vào bệnh viện, chắc có bác sĩ nào hư nên công an đến bắt bố nhỉ?”. Nó chưa phân biệt được xe cấp cứu với xe của công an. Khi thấy mẹ nằm im phăng phắc trên giường, nó cứ đòi lôi tay gọi mẹ dậy. Nó tỏ vẻ giận dỗi khi thấy mẹ không cười với nó, không bẹo vào đôi má phinh phính của nó. Nó còn định khóc thật to để bắt đền mẹ hôm qua không đến đón nó ở lớp mẫu giáo và đã nó đi ăn kem như đã hứa, phải để cô giáo đưa về tận nhà. Nhưng chưa kịp khóc thì nó nhìn thấy cô y tá lấy cái bơm tiêm ra. Nó vội im bặt và lùi lại núp vào phía sau lưng bố. Nhưng rồi nó lại bật cười khanh khách khi nhìn thấy chị Chuyên bị cạo trắng một mảng tóc trên đầu. Nó bảo: “Chị hư rồi nên bị ông ba bị liếm mất tóc trên đầu…”.
Nghe em nói, cái Chuyên cắn chặt môi. Nó cố nén để không khóc.
                     *
          Kể từ khi không còn mẹ, cái Chuyên trở thành một người khác hẳn. Mới mười một tuổi đầu nhưng nó đã ý thức được mọi chuyện. Nó trở thành người chăm lo cho cả gia đình. Nó biết đi chợ mua thức ăn, biết vo gạo nấu cơm và nấu vài món ăn đơn giản mà khi còn sống mẹ đã dạy. Buổi sáng khi còn mẹ, mẹ thường phải gọi mãi nó mới dậy để ăn sáng rồi đi học. Bây giờ thì nó biết tự dậy sớm, đun nước sôi pha mỳ tôm cho cả nhà. Những hôm bố bận nó đảm nhận luôn cả việc đưa đón cu Cần đi mẫu giáo. Rồi cả chuyện bố buồn uống rượu say nửa đêm mới về, nôn mửa cả ra sàn nhà, nó hì hụi lau chùi. Việc này khi trước là việc của mẹ nó. Nó lo cho bố và em ra dáng một người con gái đảm đang.
          Một hôm cái Chuyên vừa đón em từ lớp mẫu giáo về thì thấy trong nhà có một người phụ nữ lạ. Bố nó bảo: “Đây là cô Oanh! Các con chào cô đi!”. Nó chào lý nhí chả rõ tiếng gì. Cô Oanh chìa ra một gói bánh và cái ô tô nhựa. Cu Cần nhìn thấy định sà đến nhưng nó nắm chặt tay em giữ lại. Cô Oanh cụt hứng. Cái Chuyên kéo em vào trong bếp. Cu Cần ngoay ngoảy trực khóc đòi lấy quà. Cái Chuyên bảo: “Hôm nào chị sẽ mua cho cái ô tô đẹp hơn!”. Cu Cần không chịu, muốn có ngay cái ô tô. Cái Chuyên buột miệng dọa: “Tự ý nhận quà, chị sẽ mách với mẹ!”. Cu Cần nghe nhắc đến mẹ thì ngồi phệt xuống sàn bếp gào to: “Mẹ ơi… mẹ ơi…”. Cái Chuyên vừa khóc vừa dỗ dành em: “Cu Cần ngoan, hôm nào mẹ về sẽ mua cho nhiều quà…”. Cu Cần không chịu. Nó đòi gặp mẹ ngay. Cái Chuyên hứa: “Cu Cần ngoan chị sẽ đưa đi gặp mẹ nhé!”. Cu Cần nín khóc gật đầu.
          Bữa cơm hôm ấy cu Cần ăn nhiều hơn. Chiếc ô tô cô Oanh để lại trên nóc tủ lạnh nó chỉ lén nhìn trộm mấy lần nhưng không động đến.
Vừa ăn cơm tối xong cu Cần đã kéo chị ra sân. Từ ngày mẹ mất, tối nào trước khi đi ngủ, cu Cần nhớ gọi đòi mẹ cái Chuyên cũng đưa em ra sân. Nó chỉ lên bầu trời nói mẹ đang ở trên đó. Hai chị em cãi nhau một hồi. Cái Chuyên bảo mẹ là ngôi sao sáng màu xanh dịu. Cu Cần lại bảo mẹ là ngôi sao màu đỏ nhấp nháy liên tục kia kìa vì mẹ đang cười với nó. Ngển cổ nhìn sao một lúc mỏi mắt  cu Cần buồn ngủ. Cái Chuyên đưa cu Cần vào nhà xoa lưng cho em ngủ rồi ra đứng tựa cửa chờ bố. Có đêm bố nó cũng không về.
Mỗi lần cùng em nhìn lên bầu trời sao cái Chuyên vẫn tin rằng mẹ đang ở trên đó. Nó mong mẹ nó sẽ trở về. Nó nghe người ta kể chuyện khi có sao băng là người đã chết từ trên trời sẽ theo ánh sao về trái đất.
          Hôm sau trên đường từ lớp mẫu giáo về cu Cần chợt giật giật tay chị bảo:
          - Hôm nay chị phải đưa em đi gặp mẹ nhé!
          Cái Chuyên giật mình. Tưởng cu Cần đã quên chuyện hôm qua. Không ngờ nó vẫn nhớ. Cái Chuyên bảo:
          - Nhưng em hay buồn ngủ sớm làm thế nào mà gặp mẹ được!
          - Hôm nay em sẽ thức!
Nó nói vẻ quả quyết. Cái Chuyên cũng đã quyết tâm. Hai chị em về đến nhà, bố vẫn chưa về. Cái Chuyên nấu mỳ tôm làm bữa tối cho hai chị em. Ăn xong nó mở tủ tìm lọ chè của bố. Nó vẫn nghe người lớn thường nói với nhau uống chè đặc tỉnh ngủ. Nó bỏ chè vào ấm rồi rót nước sôi. Chờ một lát nó rót nước chè đặc sánh ra hai cái cốc. Khi nước đã nguội, nó nhắm mắt nhăn mũi uống một hơi hết một cốc nước. Nó bảo cu Cần uống cốc nước chè còn lại. Cu Cần vừa uống một ngụm nhỏ đã nhổ phụt ra nhăn mặt kêu:
          - Đắng lắm, em không uống đâu! Em uống sữa cơ…
          - Em không uống thì lại buồn ngủ không chờ mẹ được đâu.
          Cái Chuyên hết dỗ dành lại dọa, nhưng cu Cần cứ lắc đầu không chịu uống. “Thôi kệ em, cốt mình thức là được” - Cái Chuyên nghĩ.
          Hai chị em ra sân chờ. Khi trời đã tối hẳn vẫn không thấy các vì sao mọc lên. Hôm nay trời nhiều mây quá. Thấy cu Cần lại sắp khóc gọi mẹ, cái Chuyên đã đi đến một quyết định. Nó khoá cửa lại, giấu chìa khoá dưới chậu cây cảnh cho bố về lấy. Rồi nó dẫn em đi. Hai chị em leo lên ngọn đồi sau nhà. Trên đỉnh đồi cao nhất định chị em nó sẽ nhìn thấy nhiều ngôi sao hơn, sẽ được gần mẹ hơn. Cu Cần lon ton chạy theo chị. Nó có vẻ háo hức mong sẽ được gặp mẹ. Nhưng khi vừa leo lên dốc được vài bước nó đã kêu mỏi chân đòi chị cõng.
Cái Chuyên cõng em vất vả leo lên từng đoạn. Cứ được vài bước nó đặt em xuống ngồi nghỉ một lát rồi lại cõng em đi. Hai chị em cứ leo lên mãi, lên mãi.
Khi lên tới đỉnh đồi thì cu Cần đã buồn ngủ lắm rồi. Hai mắt nó ríu lại. Nó cố dặn: “Khi nào mẹ về chị gọi em nhé!”. Nói xong nó dựa đầu vào vai chị ngủ ngay. Cái Chuyên ôm chặt em. Lúc này nó mới thấy sợ. Đỉnh đồi tối mờ mờ. Ánh điện từ thị trấn hắt lên không đủ sáng nên bóng những lùm cây cứ dính liền với nhau như những bóng yêu quái đứng rập rờn xung quanh. Trời đột nhiên trở gió. Bầu trời đã quang quẻ hơn. Hàng trăm triệu ngôi sao lấp lánh như rất gần ngay trên đầu. Sương bắt đầu rơi. Trời lành lạnh. Cái Chuyên cởi áo đắp cho em trong khi mắt nó vẫn chong chong dõi trên bầu trời. Có những ngôi sao băng chạy chéo trên đầu kéo theo những vệt sáng. Nhưng cứ mỗi lần nó định lay gọi em thì ánh sao băng lại đã tắt mất.
          Chắc đã nửa đêm. Cái Chuyên quyết định gọi em dậy để về. Cu Cần cứ chằn ra không tỉnh. Cái Chuyên bực quá. Cu Cần mà không tỉnh ngủ thì không thể đưa em về được. Nó véo mạnh vào má cu Cần một cái. Không ngờ, cu Cần tỉnh ngay. Nó reo lên: “Mẹ…mẹ… ơi…”. Thì ra nó vẫn nhớ những lần mẹ véo má. Nhưng khi không thấy mẹ nó lại định khóc. Chợt cái Chuyên reo lên: “Kia kìa sao băng đấy, mẹ đấy…”. Cu Cần đứng bật dậy nhìn. Một chùm sao băng đang sa xuống. Ánh sao rơi kéo dài như sẻ đôi bầu trời.
Cu Cần nhìn ánh sao mong mẹ sẽ trở về.
Chùm sao đã tắt, cu Cần thất vọng vì không thấy mẹ. Đôi mắt nó mở to nhìn quanh về phía chân trời. Đột nhiên nó vỗ tay reo lên:
- Chị Chuyên ơi! Sao… sao… sa nhiều quá! Mẹ… mẹ… ơi…
Cái Chuyên nhìn theo tay cu Cần.
Phía chân đồi đèn đuốc đang cháy sáng rực. Có nhiều tiếng người lao xao gọi tên chị em nó. Đó là bố và bà con trong xóm đi tìm hai chị em nó. Cái Chuyên bật dậy gào to: “Bố… ơi… bố… ơi… chúng… con… ở… đây…”.      
                                                        Hà Nội, Trung thu 2008
                                                      

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét