Thứ Tư, 24 tháng 7, 2019

Truyện ngắn vui ÔI... LÀNG VĂN HÓA

ÔI... LÀNG VĂN HÓA
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo

Trong hình ảnh có thể có: văn bản

Buổi sáng, lão Cốc đã sang nhà ông Tô chơi. Vừa nhìn thấy lão Cốc tay cầm một cái gói nhỏ đi vào cổng ông Tô đã hơi lo lo. Hôm nay, ông có chút việc chuẩn bị sang nhà ông thông gia ăn giỗ. Ông lo lão Cốc đến chơi mà ngồi dai và đọc thơ thì bỏ mẹ. Ông Tô cảm thấy sợ... thơ lắm rồi. Đã có câu thơ lan truyền trong làng trong xã là: "Những khi hội họp gặp nhau/Rất lo lại có ông nào đọc thơ". Đúng là lo nhất bởi nhiều hôm hội họp, sinh hoạt có những ông lên bục đọc những bài thơ dài dằng dặc mất cả thời gian, sốt cả ruột...
Nhưng cái gói giấy lão Cốc đang cầm ở tay không phải là thơ. Lão bảo:
- Thằng cháu vừa ở Thái Nguyên về chơi cho mấy lạng chè Tân Cương, biếu ông một lạng uống thử!
- Cám ơn ông! Sẵn có phích nước sôi vừa đun, tôi pha một ấm ta cùng uống nhé?
- Cũng được! Nhưng uống một chén thôi nhé. Tôi có việc phải sang nhà trưởng thôn Trần Kính ngay bây giờ đây.
- Có việc gì mà vội thế?
- Chậc... việc chung ấy mà!
Thấy lão Cốc ậm ừ ông Tô cũng không hỏi thêm. Ông Tô tráng ấm pha chè. Hai người ngồi ngay ở thềm nhà cho mát. Giữa lúc hai ông đang ngồi nhâm nhi chén trà thơm thì trưởng thôn Trần Kính đến. Lão Cốc bảo:
- Đang định sang nhà ông... Thôi vào đây làm chén chè Thái đã!
- May quá! Gặp luôn cả hai ông ở đây rồi...
- Có việc gì thế? - Ông Tô hỏi. Trưởng thôn Trần Kính vui vẻ bảo:
- Cũng chả có việc gì quan trọng đâu. Định mời bác cùng sang nhà ông Cốc để nghe một bài thơ ấy mà...
Ông Tô giật nảy mình khi nghe anh trưởng thôn nói như vậy. Anh trưởng thôn nói tiếp:
- Thế này bác ạ! Đến nay làng ta đã có 100% các gia đình được trên công nhận và cấp bằng "Gia đình văn hóa". Đó là một sự cố gắng, là niềm tự hào và vinh dự của làng ta. Do đó, ban lãnh đạo của thôn có "đặt hàng" ông Cốc... À... à quên, đặt hàng nhà thơ Cốc Vũ sáng tác cho một bài thơ về làng văn hóa để đọc trên loa truyền thanh hằng ngày biểu dương, động viên nhân dân ra sức chăm lo xây dựng làng ta ngày càng phát triển hơn, văn hóa, văn minh hơn... Đề nghị ông Cốc đọc luôn để ông Tô cùng nghe rồi góp ý cho ạ!
Ông Tô hoảng quá. Ông định thoái thác thì lão Cốc đã rút từ trong túi ra một tờ giấy gấp mở ra và bắt đầu đọc:
"Ôi... làng văn hóa quê ta
Quanh năm no ấm, nhà nhà an vui
Đêm trăng rộn rã tiếng cười..."
Lão Cốc-nhà thơ Cốc Vũ đang sang sảng đọc thơ thì bỗng có tiếng gì đổ vỡ rầm rầm rồi tiếng người gào khóc thảm thiết:
- Ối... làng nước ơi... làng nước ơi... thằng say... thằng nát rượu... nó đánh tôi... ới làng nước ơi...
- Có chuyện gì xảy ra thế?
Lão Cốc và anh trưởng thôn hỏi. Ông Tô giỏng tai lên nghe rồi bảo:
- Lại thằng Bơ nốc rượu vào say đánh vợ đấy...
- Lúc nãy tôi thấy nó ngồi ngất ngư ở quán thịt chó mụ béo đầu làng...
Lão Cốc bảo. Lão định đọc tiếp bài thơ "Làng văn hóa" thì lại nghe tiếng bát đĩa vỡ, tiếng vợ thằng Bơ gào lên thất thanh:
- Ối... làng xóm ơi... cứu tôi với... thằng say, thằng nát rượu nó giết tôi rồi... ới... làng... nước... ơi...
Trưởng thôn Trần Kính, ông Tô, lão Cốc vội vã chạy sang nhà thằng Bơ. Vừa vào đến ngõ ba người thấy một thằng bé đang cõng đứa em chạy ra. Trưởng thôn Trần Kính túm lấy nó hỏi:
- Thằng Sữa phải không? Nhà mày xảy ra chuyện gì thế?
Thằng Sữa dừng lại thở gấp:
- Bố cháu đánh mẹ cháu. Cháu vội cõng em Pho-mát chạy thoát thân ra cổng ạ!
- Tại sao bố mày lại đánh mẹ mày?
Thằng Sữa vẫn cõng con em trên lưng với tư thế sẵn sàng chạy đi. Nó hổn hển đáp:
- Tại... tại... vì... vì... là... là...
- Tại là cái gì? Mày nói ngay, sao cứ ấp úng mãi thế?
- Tại vì... vì... nhà cháu được cấp cái bằng "Gia đình văn hóa" đấy ạ?
Trưởng thôn Trần Kính trợn mắt quát:
- Láo! Nhà mày được cấp bằng "Gia đình văn hóa" tại sao lại đánh nhau? Mày kể rõ đầu đuôi tao nghe xem nào?
Thằng Sữa đặt con em xuống lau mồ hôi. Đoạn, nó cố gắng định thần kể lại mạch lạc hơn:
- Lúc nãy, bố cháu lảo đảo từ quán rượu trở về, nách cắp cái vỏ chai rỗng. Vừa đến cổng bố cháu đã phấn khởi gọi to:
- Mẹ nó đâu? Thằng Sữa, con Pho-mát đâu rồi! Hôm nay, nhà ta phải tổ chức ăn mừng thật to nhé!
- Ăn mừng cái gì?
Mẹ cháu rất bực khi thấy mặt mũi bố cháu đỏ căng, miệng thở ra toàn mùi rượu. Bố cháu giơ cái vỏ chai rỗng lên hể hả:
- Ăn... ăn... mừng nhà ta đã được công nhận là "Gia đình văn hóa" rồi! Hiểu không?
Mẹ cháu liền vặc lại:
- Văn... văn hóa cái gì! Văn hoá mà ông cứ suốt ngày say xỉn lè nhè bê tha bệ rạc thế này hả?
- Thế... mà nhà ta vẫn được công nhận "văn hóa" mới... oai chứ! Bác trưởng thôn nói nhà ta là gia đình cuối cùng của làng ta được công nhận danh hiệu này đấy. Nhờ vậy mà làng ta đã có 100% các nhà đạt tiêu chuẩn "gia đình văn hóa". Làng ta trở thành "làng văn hóa kiểu mẫu" của xã ta đấy. Vì thế, nhất định hôm nay nhà ta phải tổ chức ăn mừng thật hoành tráng mới được. Bà ra chuồng bắt ngay con gà mái đang dọn ổ đẻ làm thịt đi…
- Ông đừng có mà mơ! Con gà ấy tôi để nuôi cho nó đẻ lấy trứng cho con Pho-mát đấy!
- Thế... thế... nhà ta biết ăn mừng bằng cái gì hả?
Bố cháu hỏi lại. Mẹ cháu suy nghĩ rồi nói:
- Để tôi bảo thằng Sữa nó chui rào lẻn sang vườn nhà bà Mít vặt trộm mấy quả chuối xanh đem về cho ông nhắm rượu ăn mừng vậy nhé?
Bố cháu cáu:
- Chuối xanh chát xít nhắm rượu thế quái nào được hả?
Mẹ cháu bảo:
- Thì... thì... thằng Chí Phèo ngày xưa nó vẫn nhắm rượu bằng chuối xanh đấy thôi...
Bố cháu tức quá quát to:
- Nhưng tôi không phải là thằng Chí Phèo mà uống rượu với chuối xanh? Tôi... tôi nhắm rượu với thịt gà mái tơ cơ. Đi bắt gà giết thịt ngay đi. Nhanh nhanh lên, trưa rồi. Vợ với viếc gì mà chồng mới nói có một câu đã cãi lại đến ba bốn câu, thế thì còn ra cái thể thống gì nữa. Bà nên nhớ rằng, kể từ ngày hôm nay trở đi gia đình ta là "gia đình văn hóa" đấy! Hiểu không?
Mẹ cháu không chịu được nữa liền quát lại:
- Có mà là vô văn hóa! Cứ như ông thì nên đổi lấy danh hiệu "gia đình vô văn hóa" thì hơn. Ông đi đổi cái bằng "gia đình vô văn hóa" ngay về cho tôi...
- Á... à... mày... dám... dám chống lại văn hóa à?
Bố cháu gào lên và đập cái vỏ chai xuống sân nhà "choang" một cái vỡ tan làm em Pho-mát hoảng sợ khóc thét lên. Đoạn, bố cháu lao đến đánh mẹ cháu. Cháu vội lao đến cõng em Pho-mát chạy thoát thân ra ngoài cổng... Các ông, các bác vào... vào cứu mẹ cháu và ngăn bố cháu với... Bố cháu đang đi tìm bật lửa để đốt nhà đấy...
Trưởng thôn Trần Kính, ông Tô và lão Cốc vội xông vào nhà thằng Bơ. Sân nhà thằng Bơ như một bãi chiến trường. Mảnh bát đĩa vỡ vung vãi khắp nơi. Vợ thằng Bơ đầu tóc rũ rượi đang ngồi ở góc sân gào khóc. Thấy ba người vào nhà thằng Bơ lảo đảo từ trong bếp chạy ra chào và nói:
- Các bác đến để mừng cho nhà em được công nhân là "Gia đình văn hóa" ạ? Mời các bác vào trong nhà... vào... trong... nhà... nhà...
Chưa nói hết câu thằng Bơ đã ngã lăn ra thềm. Mọi người vội xúm đến. Tưởng nó bị thế nào. Hóa ra nó say quá nằm ngủ luôn trên đống mảnh bát đĩa vỡ rồi...
Hà Nội, ngày 22-7-2019

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét