ĐẠI HỌC D.O.T
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo
Lão Cốc về đến nhà thì gặp thằng cháu đang đứng đợi ở sân. Thằng cháu này là con út cô em gái lão. Nó học rất giỏi. Năm nay nó thi hết phổ thông trung học, đang chờ thông báo kết quả chính thức để đăng ký tuyển sinh vào trường đại học. Vừa thấy lão Cốc về nó vội vã chào và nói:
- Cháu chờ bác mãi! Bác đi đâu mà lâu thế?
Lão hỏi:
- Chờ tao có việc gì hả?
- Cháu chờ để xin bác “tư vấn” cho một vấn đề hệ trọng ạ!
- Có vấn đề gì mà hệ trọng thế hả?
Thằng cháu vẻ rất phấn khởi đáp:
- Thế này bác ạ! Cháu vừa nhờ người “xem trước” cho kết quả đợt thi vừa rồi…
Vừa nghe đến hai từ “xem trước” lão Cốc đã giật nảy người. Lão nghĩ ngay đến chuyện ông giám đốc sở giáo dục Sơn La nhờ cấp dưới “xem trước” kết quả thi mà khiến bao nhiêu người dính vòng lao lý. Lão lập cập hỏi thằng cháu:
- “Xem trước” là thế nào? Không khéo mà đi tù cả nút đấy!
Thằng cháu bật cười. Nó vội giải thích để lão Cốc yên tâm:
- Xem trước là để biết sơ bộ kết quả thi thôi bác ạ! Không có chuyện gì tiêu cực, nguy hiểm đâu!
Lão Cốc thở phào:
- Thế kết quả sơ bộ thế nào? Tốt chứ?
- Đúng như cháu đã dự tính ngay sau khi thi xong. Các bài thi của cháu đều được điểm giỏi cả ạ!
- Thế thì tốt quá rồi!
- Vâng! Chính vì thế mà hôm nay cháu muốn bác tư vấn cho cháu xem nên học ngành nghề nào là tốt nhất, ra trường dễ kiếm việc làm lại có lương cao ạ?
Lão Cốc trầm ngâm suy nghĩ. Quả là một bài toán hóc búa. Bây giờ hàng trăm trường đại học, mỗi năm hàng vạn sinh viên tốt nghiệp ra trường, toàn bằng đỏ cả mà xin không nổi việc. Có đứa phải giấu bằng kỹ sư đi để xin vào công nhân, làm những công việc bình thường, lao công đơn giản. Rồi đầy đường bọn xe ôm hỏi ra thằng nào cũng bằng đại học cả. Học ngành nghề gì bây giờ ra trường xin được việc làm quả là một câu hỏi khó. Việc làm đã ít mà lũ “5C” (con cháu các cụ cả) lại quá đông. Có tỉnh, con cháu anh em lãnh đạo rải khắp, chiếm hết các chức danh. Trong khi đó người ta lại đang định kéo dài thời gian công tác để giữ chỗ trong biên chế, để bảo vệ cái ghế của mình thì lớp trẻ thật khó mà bon chen…
Giữa lúc lão Cốc và thằng cháu đang tính toán sẽ đăng ký tuyển sinh vào trường đại học nào cho hợp lý thì thằng Bất con lão Cốc đi làm thuê về. Khi biết rõ câu chuyện của hai bác cháu, thằng Bất thủng thẳng bảo:
- Thời buổi bây giờ cứ vào “Trường đại học D.O.T” là hay nhất, học hành nhàn nhã mà thu nhập lại cao ngất ngưởng!
Lão Cốc trố mắt ngạc nhiên:
- Trường đại học D.O.T là cái trường quái nào thế? Tại sao tao lại không biết nhỉ?
Thằng Bất cười ngặt nghẽo:
- Bố hay đọc báo, làm thơ mà cái trường đại học ấy lại không biết à?
Lão Cốc có vẻ cáu:
- Tao chỉ thấy có trường đại học FPT và các dự án BOT của ngành giao thông vận tải thôi. Các BOT quả đúng là hái ra tiền. Họ làm đường BOT ở chỗ này lại xây trạm thu phí (có lúc còn gọi là trạm thu giá) ở chỗ khác, nhiều phương tiện qua lại hơn. Người không đi đường BOT cũng cứ phải nộp tiền nên mới xảy ra loạn ở nhiều trạm thu phí giao thông đấy? Ăn tiền của người ta kiểu ấy thì giàu để làm gì?
Thằng Bất bảo:
- Bố ơi! Con không bàn đến các BOT, chuyện ấy là của nhà nước họ lo…
- Thế còn cái trường đại học D.O.T mà mày nói nó là trường nào, ngành đào tạo gì mà tao chưa hiểu. DOT có phải là tên viết tắt của tiếng Anh không hả?
Thằng Bất xua tay:
- Không phải đâu, đây là tên tiếng Việt hoàn toàn bố ạ! Đó là một trường, một ngành đào tạo giúp người ta làm giàu nhanh nhất đấy!
- Vậy nó là trường đại học gì? Ở đâu? Mày nói mẹ ra đi, tao sốt ruột lắm rồi!
Thằng Bất giờ mới nói:
- Thế bố có biết chuyện cái ông giám đốc sở gì đó ở tít trên một tỉnh miền núi không?
- Cái ông giám đốc ấy thế nào?
- Thì… ông ấy học ngành DOT mà xây được biệt phủ nguy nga đấy!
- À… có phải là cái tay buôn… chổi đót xây biệt thự không?
- Đúng rồi bố ạ!
Lão Cốc hầm hè:
- Mày bây giờ cũng nói năng văn vẻ, bay bướm quá nhỉ! Buôn chổi đót, làm chổi đót thì nói mẹ nó ra là chổi đót, lại cứ D.O.T nghe cứ như là tên viết tắt tiếng Anh, tiếng Pháp ấy. Mà này, cái trường đại học D.O.T mà do cái tay giám đốc sở ấy làm hiệu trưởng có khi sinh viên lại đăng ký vào đông đảo, điểm chuẩn cao ngất ngưởng đấy mày ạ! Thằng cháu nhà mình chưa chắc đã chen chân nổi...
Lão Cốc và thằng con đều phá lên cười khiến thằng cháu ngơ ngác không hiểu là chuyện gì?
- Thời buổi bây giờ cứ vào “Trường đại học D.O.T” là hay nhất, học hành nhàn nhã mà thu nhập lại cao ngất ngưởng!
Lão Cốc trố mắt ngạc nhiên:
- Trường đại học D.O.T là cái trường quái nào thế? Tại sao tao lại không biết nhỉ?
Thằng Bất cười ngặt nghẽo:
- Bố hay đọc báo, làm thơ mà cái trường đại học ấy lại không biết à?
Lão Cốc có vẻ cáu:
- Tao chỉ thấy có trường đại học FPT và các dự án BOT của ngành giao thông vận tải thôi. Các BOT quả đúng là hái ra tiền. Họ làm đường BOT ở chỗ này lại xây trạm thu phí (có lúc còn gọi là trạm thu giá) ở chỗ khác, nhiều phương tiện qua lại hơn. Người không đi đường BOT cũng cứ phải nộp tiền nên mới xảy ra loạn ở nhiều trạm thu phí giao thông đấy? Ăn tiền của người ta kiểu ấy thì giàu để làm gì?
Thằng Bất bảo:
- Bố ơi! Con không bàn đến các BOT, chuyện ấy là của nhà nước họ lo…
- Thế còn cái trường đại học D.O.T mà mày nói nó là trường nào, ngành đào tạo gì mà tao chưa hiểu. DOT có phải là tên viết tắt của tiếng Anh không hả?
Thằng Bất xua tay:
- Không phải đâu, đây là tên tiếng Việt hoàn toàn bố ạ! Đó là một trường, một ngành đào tạo giúp người ta làm giàu nhanh nhất đấy!
- Vậy nó là trường đại học gì? Ở đâu? Mày nói mẹ ra đi, tao sốt ruột lắm rồi!
Thằng Bất giờ mới nói:
- Thế bố có biết chuyện cái ông giám đốc sở gì đó ở tít trên một tỉnh miền núi không?
- Cái ông giám đốc ấy thế nào?
- Thì… ông ấy học ngành DOT mà xây được biệt phủ nguy nga đấy!
- À… có phải là cái tay buôn… chổi đót xây biệt thự không?
- Đúng rồi bố ạ!
Lão Cốc hầm hè:
- Mày bây giờ cũng nói năng văn vẻ, bay bướm quá nhỉ! Buôn chổi đót, làm chổi đót thì nói mẹ nó ra là chổi đót, lại cứ D.O.T nghe cứ như là tên viết tắt tiếng Anh, tiếng Pháp ấy. Mà này, cái trường đại học D.O.T mà do cái tay giám đốc sở ấy làm hiệu trưởng có khi sinh viên lại đăng ký vào đông đảo, điểm chuẩn cao ngất ngưởng đấy mày ạ! Thằng cháu nhà mình chưa chắc đã chen chân nổi...
Lão Cốc và thằng con đều phá lên cười khiến thằng cháu ngơ ngác không hiểu là chuyện gì?
Hà Nội, 3-7-2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét