TRĂNG LẠNH
Truyện dài của Trọng Bảo
Thằng Nam về đến nhà thì quá nửa đêm. Nó ngả lưng xuống cái phản giữa nhà. Trong buồng, mẹ và em nó đã ngủ ngon. Có tiếng gà xao xác gáy. Trong đầu thằng Nam hình ảnh khuôn ngực tròn trịa của cái Liên nhìn thấy lúc trang trí đám cưới cứ luôn hiện lên khiến nó không tài nào mà ngủ được. Nó nghĩ đến cái chuyện mà nó chưa một lần được biết, được làm. Một đêm ngủ trên trận địa Đồi Ma, anh Hừng đã kể cho nó nghe về chuyện ấy hấp dẫn và tuyệt đến thế nào nhưng nó vẫn không hình dung được cặn kẽ. Đối với một thằng thanh niên mới lớn như nó mọi chuyện đều mới mẻ. Trong đầu nó luôn luôn là những câu hỏi, những thắc mắc tò mò mà không dám hỏi ai. Kể từ khi nó trông thấy chị Nhân và cái Liên tắm truồng dưới suối nhất là sau cái đêm nó quờ tay chạm vào một bên ngực tròn căng của cái Liên trong lòng thằng Nam luôn mơ hồ nghĩ về những điều khác lạ. Hôm nay, nó lại được nhìn thật gần, thật rõ bộ ngực tuyệt đẹp ấy. Thằng Nam thấy sức lực trẻ trung luôn rân rân chảy tràn trong cơ thể. Mặc dù ăn uống đói kém, lao động huấn luyện vất vả nhưng nó vẫn dồi dào sinh lực, không ốm o như mấy thằng cùng trang lứa.
Gần sáng, thằng Nam mới chợp mắt đi được một lát. Nó mơ thấy có một người con gái rất đẹp mặc bộ quần áo mỏng tanh, nhìn thấu cả cơ thể. Cô gái dìu nó bay lên, bay lên. Lần đầu tiên nó được bay như thế. Người con gái đẹp cứ áp chặt cái cơ thể ấm áp, gần như trần trụi ấy vào người khiến thằng Nam thấy lâng lâng, lâng lâng đầy những cảm giác mới lạ...
Có tiếng người gọi ngoài cổng, thằng Nam bừng tỉnh. Trời đã sắp sáng. Mẹ và em gái nó đã đi gặt sớm để phòng tránh máy bay Mỹ. Chắc là cái Liên và chị Nhân gọi nó cùng lên trận địa. Thằng Nam vội ngồi dậy vớ cái quần dài định mặc thì thấy hai đùi mình dinh dính. Nó sờ tay xuống và hơi hoảng. Thằng Nam vội tìm cái quần lót khác rồi chạy vụt ra nhà tắm. Mặc xong quần áo, thằng Nam khoác khẩu súng lao ra ngoài cổng. Vừa nhìn thấy thằng Nam cái Liên đã cằn nhằn:
- Làm gì mà hôm nay lề mề thế?
Thằng Nam ấp úng:
- Mệt quá... ngủ quên...
Chị Nhân đưa cho thằng Nam một gói lá chuối nhỏ và nói:
- Ăn đi! Cơm nếp gạo mới đấy! Thôi vừa đi vừa ăn cho kịp thời gian.
- Thế chị và Liên không ăn à?
- Hai chúng tao ăn trước rồi! Nấu xong, ăn xong mới đến gọi mày đấy. Ngủ gì mà ngủ khiếp thế. Mà mày hồi này là hay chậm chạp lắm!
Nói xong, chị Nhân và cái Liên đi trước. Thằng Nam lùi lũi theo sau. Vừa đi, thằng Nam vừa véo từng cục cơm nếp cho vào miệng nhai. Ngon quá. Miếng cơm nếp đầu mùa thật thơm và thật dẻo. Ba người đến chân Đồi Ma thì trời sáng hẳn. Mặt trời ló lên trên dãy núi Tam Đảo bung tỏa những tia nắng đầu tiên xuống vùng đồng bằng miền trung du Vĩnh Phúc, Sơn Tây. Ba người vội vã leo lên dốc. Cái Liên đi ngay phía trước thằng Nam. Thằng Nam chợt giật mình vì thấy cái Liên đang mặc một cái áo màu xám nhạt nhưng rất mỏng. Ánh nắng xuyên thấy qua lượt vải mỏng khiến thằng Nam nhìn thấy mờ ảo một bầu ngực rất tròn. Nó chợt nhớ tới giấc mơ kỳ diệu đêm qua.
Khi thằng Nam thông báo việc trang trí hội trường đám cưới của trung đội trưởng đã hoàn tất đám dân quân làng Hạ đều rất vui. Ai cũng háo hức mong trời tối nhanh để được đến dự lễ cưới của người chỉ huy. Chị Tình cũng đã có mặt trên trận địa Đồi Ma từ sáng sớm. Chị Tình đang đôn đốc khẩu đội 12ly7 khẩn trương tu sửa sang lại chỗ hào giao thông từ ụ súng vào hầm để đạn dược bị sạt lở. Mọi người đều giục chị về làng để chuẩn bị cho lễ cưới tối nay. Chị Tình chỉ ừ ào và bảo gần trưa chị sẽ về nhà. Bố mẹ chị đang chuẩn bị một mâm cơm cúng để kính cáo với tổ tiên, ông bà con gái lớn đi xây dựng gia đình. Bố mẹ chị đều đã già, chỉ mong con gái lớn chóng thành gia thất.
Gần trưa, bầu trời quang quẻ, chỉ có một vài dải mây trắng lơ thơ trên đỉnh núi Tam Đảo. Chị Tình căn dặn các bộ phận trực chiến phải nghiêm túc rồi chào mọi người để về làng. Chị cũng không quên nhắc lại lời mời mọi người tối nay đến chung vui cùng mình trong lễ cưới đời sống mới tại hội trường ủy ban xã. Đám con gái tíu tít chúc mừng và tiễn người chỉ huy, người chị của mình về chuẩn bị cho một ngày vui nhất trong cuộc đời. Chị Tình cảm ơn mọi người và quay người đi xuống dốc. Giữa lúc đó thì tiếng kẻng báo động vang lên dồn dập. Một tốp máy bay địch từ trên đỉnh núi Tam Đảo đang chúc đầu xuống cây cầu sắt. Khẩu lệnh chiến đấu vang lên gọn gàng, dứt khoát. Trung đội trưởng Tình vội lao vút trở lại vị trí chỉ huy của mình bên cạnh khẩu đội 12ly7. Chị giơ cao lá cờ hiệu hô khẩu lệnh:
- Toàn trung đội sẵn sàng chiến đấu! Khẩu đội 12ly7 bắt mục tiêu máy bay bay thấp! Tầm... hướng...
- Rõ!
- Đã bắt được mục tiêu ba chiếc. Tầm… hướng… cự ly…
- Mục tiêu chiếc thứ nhất… cự ly…
Trung đội trưởng Tình vừa hô các khẩu lệnh chiến đấu ngắn gọn vừa lắng nghe tiếng báo cáo mục tiêu của khẩu đội trưởng khẩu đội 12ly7 và của các xạ thủ đang thao tác súng. Tiếng máy bay địch gầm rú, lồng lộn trên bầu trời. Một tốp bốn chiếc bay hơi chúc đầu xuống rồi ngóc lên bay vụt qua trận địa Đồi Ma. Chị không quan tâm đến tốp máy bay vừa lướt qua trận đại mà chỉ chú ý quan sát một tốp máy bay khác đang lượn vòng trên đỉnh núi. Chị phán đoán tốp máy bay này mới chính là những chiếc lao xuống bắn phá cây cầu sắt và các trận địa phòng không hai bên bờ sông. Chị Tình chỉnh chiếc ống nhòm cho hình ảnh thật rõ nét. Tốp máy bay Mỹ trên đỉnh núi bắt đầu dàn đội hình lao xuống. Khẩu đội 12ly7 nhanh chóng ngắm mục tiêu. Các nòng súng bộ binh trên khắp trận địa của trung đội dân quân cũng sẵn sàng nhả đạn khi có hiệu lệnh. Tốp máy bay to dần. Chiếc máy bay đầu đã lọt vào vòng ngắm. Hừng "thọt" ghì chặt báng sáng, mặt ngước lên rê vòng ngắm theo mục tiêu. Cái Liên xoay theo khẩu 12ly7, tay nâng dây đạn. Thằng Nam ép ngực vào bờ công sự bên cạnh chĩa khẩu súng K44 về hướng máy bay Mỹ đang lao tới. Chị Nhân với cương vị là khẩu đội trưởng đứng ở bên cạnh, tay phải giơ cao lá cờ hiệu đuôi nheo sẵn sàng hạ lệnh bắn. Trung đội trưởng Tình vẫn dán mắt vào tốp máy bay Mỹ đang chúc đầu lao xuống. Đột nhiên chị hô to:
- Bỏ tốp đang lao xuống! Ngắm đón mục tiêu chiếc máy bay bay thấp phía thượng lưu sông Phó Đáy!
Mọi người vội nhìn theo hướng chỉ định mục tiêu của trung đội trưởng. Một chiếc F4H đang bay rất thấp dọc theo dòng sông từ phía thượng nguồn xuống lao về phía cây cầu sắt. Chiếc máy bay Mỹ bay thấp để tránh hỏa lực pháo cao xạ 37ly và tạo thế bất ngờ phóng tên lửa vào cây cầu sắt. Nhưng ý đồ của nó đã bị người trung đội trưởng dân quân làng Hạ phát hiện. Tất cả các nòng súng trên trận địa Đồi Ma đã sẵn sàng đón đợi. Khi chiếc máy bay Mỹ vừa lọt vào tầm súng, chị Tình hạ lệnh bắn. Hỏa lực 12ly7 và các loại súng bộ binh vỗ mặt tên giặc trời. Nó vội ngóc đầu lên phóng một quả tên lửa sàn sạt qua thành cầu rồi cắm xuống dòng sông phái hạ lưu. Khi chiếc F4H ngóc lên phơi bụng ra hứng trọn những loạt đạn súng bộ binh của trận địa dân quân trên đỉnh Đồi Ma. Chiếc F4H trúng đạn xịt khói đen rồi nổ và bốc cháy dữ dội lao xuống phía cuối cánh đồng làng Hạ. Cả trận địa Đồi Ma và trong các làng xóm xung quanh tiếng reo hò "Máy bay Mỹ cháy rồi! Máy bay Mỹ cháy rồi" vang lên át cả tiếng phản lực gầm gào trên bầu trời.
Chị Tình định hạ lệnh cho thằng Nam và một bộ phận chạy xuống kiểm tra chỗ máy bay rơi thì một tốp máy bay Mỹ khác từ trên đỉnh núi lại tiếp tục lao xuống. Chị Tình vừa hô khẩu đội 12ly7 bám bắt mục tiêu thì một quả tên lửa phóng xuống trúng đỉnh Đồi Ma. Thêm một loạt bom nữa. Trận địa của dân quân chìm trong khói lửa. Khẩu 12ly7 bị bom hất văng vào một góc công sự. Hừng "thọt" và cái Liên bị đất vùi kín nhưng không bị thương. Hừng "thọt" lồm cồm bò dậy cất tiếng gọi chị Nhân, cái Liên và thằng Nam. Họ vội vã bới đất khênh giá lại khẩu súng để sẵn sàng nhả đạn khi máy bay Mỹ tiếp tục lao xuống. Hừng "thọt" tiếp tục gào to gọi phó tiến sĩ Dương Thụy đem hòm đạn 12ly7 lên ngay. Nhưng gọi mãi không thấy Dương Thụy trả lời mà lại thấy lão Vận hì hục bê hòm đạn đến. Cái Liên ngạc nhiên hỏi:
- Sao ông lại lên đây! Bom đạn đang ác liệt thế này?
Lão Vận hổn hển vừa thở vừa nói không ra hơi:
- Tao đem cho tụi mày mấy cân cá để liên hoan mừng đám cưới tối nay. Thấy hòm đạn này lăn lóc ở trên sườn đồi nên vác lên đây.
Lúc này mọi người mới nhớ đến chị Tình. Họ vội lao ngay đến chỗ trung đội trưởng vẫn đứng chỉ huy đơn vị. Chỗ chị Tình đứng lúc nãy không rõ bị trúng một quả bom hay quả tên lửa mà tạo thành một cái hỗ rất rộng và sâu. Cái Hiên và mấy nữ dân quân đang vừa gào khóc vừa cuống cuồng đào bới. Xã đội phó Phạm Bản cũng đang có mặt tại đây chỉ huy việc tìm kiếm. Lúc nãy, Phạm Bản vừa tới chân dốc thì trận địa Đồi Ma bị trúng bom. Anh bị hơi bom hất ngã văng vào bụi tre gai. Bom nổ vừa dứt, Phạm Bản vội lao ngay lên đồi. Anh đến ngay hầm chỉ huy và hô hét mọi người khẩn trương đào bới tìm kiếm. Mọi người ngay sau sự hân hoan với chiến công bắn rơi máy bay phản lực Mỹ là sự kinh hoàng vì bom đạn đổ xuống đầu. Bây giờ thì là một đám nữ dân quân đầu tóc quần áo tả tơi vừa kêu khóc vừa đào bới như điên để tìm kiếm những người bị vùi lấp vì bom. Căn hầm chỉ huy bị đánh sập hoàn toàn. Mùi thuốc bom còn khét lẹt. Các chiến sĩ dân quân phải dùng tay bới moi đất vì sợ dùng cuốc xẻng sẽ đâm vào người bị thương. Một số chiến sĩ ở trung đội dân quân cơ động làng Thượng cũng đã lên trận địa Đồi Ma tham gia việc cứu hộ, vận chuyển người bị thương về tuyến sau. Trưởng công an xã Vũ Sinh cùng mấy công an viên cũng có mặt để làm nhiệm vụ bảo vệ an ninh và tham gia việc đào bới tìm người bị vùi lấp. Vũ Sình yêu cầu lão Vận phải rời khỏi khu vực Đồi Ma ngay.
Đám dân quân đào bới tìm thấy cái Na gục dưới một đoạn giao thông hào bị đất vùi lấp kín. Cái Na vẫn còn thoi thóp thở được đưa ngay đến trạm cấp cứu của đơn vị quân đội. Mọi người tiếp tục đào bới trong đống đất đá ngổn ngang, hoang tàn. Họ tìm thấy thi thể trung đội trưởng Tình bị đè dưới một tảng đá khá to. Mọi người xúm lại cẩn thận bê hòn đá lăn xuống đáy hố bom. Chị Tình được đưa lên khỏi hố bom. Cái Liên bật khóc và gào lên:
- Chân và tay của chị ấy đâu rồi!
- Ối trời ơi...
Nhiều người xúm lại. Mấy nữ dân quân ngất xỉu đi khi nhìn thấy thân thể người chỉ huy của mình đẫm máu. Ngực người nữ trung đội trưởng bị đá đập nát bươm, quần áo rách tả tơi. Chân trái và cánh tay phải vẫn cầm cờ chỉ huy bị mảnh bom phạt đứt văng đi đâu mất. Xã đội phó Phạm Bản lệnh cho đám dân quân tiếp tục tìm kiếm. Họ đào bới xung quanh nơi chị Tình hi sinh chỉ tìm thấy bên chân trai còn cánh tay phải thì không biết đã bay đi tận đâu. Phạm Bản bảo chị em dân quân đưa chị Tình vào căn nhà hầm để lau chùi, thay quần áo, bó buộc trước khi đưa về phía sau. Giữa lúc ấy thì có tiếng cái Hiên kêu lên:
- Chị Nhân cũng bị thương, máu chảy nhiều quá ngất đi rồi!
Cái Liên vội lao ngay đến. Chị Nhân gục xuống phía bên kia hố bom. Máu chảy ướt đẫm cả hai ống quần. Mấy nữ dân quân vội xô lại băng bó, sơ cứu rồi đặt chị Nhân lên cáng khênh đi ngay. Xã đội phó Phạm Bản yêu cầu các tiểu đội kiểm tra lại quân số, vũ khí xem thiếu, đủ thế nào để tiếp tục tìm kiếm. Giữa lúc ấy thì lại có tiếng kêu ở dưới lưng chừng dốc:
- Có người chết! Có người chết ở đây!
Phạm Bản vội ra lệnh cho dân quân tản ra các hầm trú ẩn đề phòng máy bay Mỹ tiếp tục bắn phá rồi bảo thằng Nam, cái Hiên cùng hai dân quân làng Thượng đem cáng thương theo mình chạy xuống lưng chừng dốc. Họ chạy đến chỗ tiếng người kêu. Đó là một dân quân làng Thượng lên chi viện. Nữ chiến sĩ dân quân chỉ vào một đoạn chiến hào cụt. Có một người đang nằm co quắp ở đấy mặt úp xuống bãi đất bùn nhão. Thằng Nam vội chạy đến bê người này lên. Đó chính là phó tiến sĩ Dương Thụy. Thằng Nam vội vàng sờ nắn, kiểm tra khắp người Dương Thụy. Không có một vết thương nào. Thằng Nam ghé tai vào ngực trái Dương Thụy rồi kêu lên:
- Vẫn còn sống! Tim vẫn còn đập rất rõ...
- Chắc là chỉ bị sức ép của bom nên bị ngất đi thôi!
Phạm Bản nhận định và lệnh cho hai dân quân làng Thượng khênh cáng đưa phó tiến sĩ Dương Thụy về tuyến sau cấp cứu. Đoạn anh cùng thằng Nam và cái Hiên quay trở lên đỉnh Đồi Ma.
Chị Tình đã được đưa xuống đặt giữa căn nhà hầm. Căn nhà hầm bị bom thổi bay mất mái chỉ còn trơ mấy cái cột tre. Cái Liên và lão Vận đang thay quần áo, lau mặt, chải tóc cho chị Tình. Đám nữ dân quân sợ, cứ nhìn thấy máu là muốn ngất xỉu đi chỉ có cái Liên là không sợ hãi. Lão Vận giúp cái Liên việc khâm liệm. Xã đội phó Phạm Bản hướng dẫn thêm cho họ việc gói buộc người đã hy sinh. Họ đặt bên chân trái bị đứt rời vào thân thể của chị Tình sau đó dùng cái võng bạt gói lại. Cái võng bạt còn mới này là của anh Thức tặng cho chị Tình. Xong xuôi, đích thân xã đội trưởng Phạm Bản và trưởng công an xã Vũ Sinh hộ tống đưa thi thể chị Tình về hội trường ủy ban xã trong khu rừng lá cọ. Tại đây sẽ tổ chức trọng thể lễ truy điệu cho người nữ trung đội trưởng dân quân làng Hạ dũng cảm. Chị Tình được đặt vào chiếc quan tài màu đỏ phủ một lá quốc kỳ. Chị đang nằm ngay dưới tấm phông cưới của mình, dưới hai chữ "hạnh phúc" và câu khẩu hiệu "Vui duyên mới không quên nhiệm vụ". Mọi người và cả chị Tình nữa không ai ngờ rằng lẽ ra tối hôm nay sẽ là đám cưới, nhưng lại là lễ truy điệu của chị. Mâm cơm bố mẹ làm để kính cáo tổ tiên ông bà báo hỷ lại trở thành mâm cơm cúng cho chị.
Phạm Bản bảo thằng Nam bóc bỏ những chữ đã dán tối hôm qua chuẩn bị cho đám cưới để dán thay lên đó dòng chữ mới sẵn sàng cho lễ truy điệu vào buổi tối hôm nay...
(còn nữa) Hà Nội, 11-2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét