TRĂNG QUÊ (phần 22)
Tiểu thuyết của Trọng Bảo
Tiểu thuyết của Trọng Bảo
Thằng Nam và cái Na chạy lên đến bờ đê sông Phó Đáy thì trời lất phất mưa. Hai đứa phải đi chậm lại vì con đường lồi lõm những vết chân trâu rất khó đi. Cái Na vừa thở vừa kể lại cho thằng Nam biết sự việc xảy ra lúc buổi trưa trên trận địa Đồi Ma. Nghe cái Na nói xong thằng Nam cũng phát hoảng. Nó lo lắng giục cái Na:
- Đi nhanh lên...
Vừa giục, thằng Nam vừa vọt lên phía trước. Cái Na đeo khẩu súng lạch bạch vừa thở vừa chạy cố bám đuổi theo phía sau.
- Đi nhanh lên...
Vừa giục, thằng Nam vừa vọt lên phía trước. Cái Na đeo khẩu súng lạch bạch vừa thở vừa chạy cố bám đuổi theo phía sau.
Hai đứa lên tới đỉnh Đồi Ma thì trời bắt đầu mưa. Thằng Nam chui luôn vào căn nhà trực chiến nửa nổi nửa chìm dưới gốc cây đa. Nó thấy nhiều người đang đứng ngồi lố nhố trong nhà. Một chiếc đèn bão đặt trên cái bàn nhỏ kê giữa nhà được vặn to tỏa ra ánh sáng vàng ệch. Tối nay trời mưa, mây đen bao phủ kín cả bầu trời, máy bay địch không hoạt động nên không phải che chắn ánh sáng phòng không. Thằng Nam đưa mắt nhìn quanh. Nó nhận ngay ra xã đội trưởng Phạm Bản đang ngồi viết. Trên mặt bàn có một chiếc còng số 8 cũ kỹ. Ngồi bên cạnh là một anh công an mặc sắc phục màu vàng. Trong lán còn có một người mang quân phục, đeo quân hàm thiếu úy. Sau này nó mới biết đó là trợ lý bảo vệ an ninh chính trị cơ quan quân sự huyện. Trung đội trưởng Tình với nét mặt lo lắng, bồn chồn và công an Vũ Sinh với ánh mắt sắc lẹm, nghiêm nghị đang đứng ở phía sau. Vũ Sinh không còn là trưởng công an xóm nữa mà đã được bổ nhiệm làm phó trưởng công an xã Hòa Sơn từ sau bận đi truy bắt tên phi công Mỹ nhảy dù xuống núi Sáng. Lần ấy, Vũ Sinh đã lập được chiến công vì xác định đúng được hướng gió, phán đoán được chính xác vị trí tên phi công Mỹ tiếp đất và đang ẩn náu. Nhờ vậy mà bộ phận truy lùng đã tóm được tên giặc ở một nơi mà họ không ngờ nhất. Vũ Sinh đã được cấp trên hết lời ca ngợi, khen thưởng và đề bạt, cất nhắc. Bây giờ thì phó công an xã Vũ Sinh đang có mặt trên trận địa Đồi Ma trong một sự việc nghiêm trọng. Vũ Sinh đứng phía sau vừa ghi chép vào một cuốn sổ nhỏ vừa quan sát thái độ, nét mặt của từng người để phân loại nghi phạm, tìm ra thủ phạm. Cái Liên đang ngồi phía trước cái bàn với vẻ hoảng loạn. Mặt mũi, tóc tai nó bơ phờ, hai mắt sưng húp vì khóc.
Đây không phải là một buổi họp. Họ đang tiến hành lập biên bản về việc cái Liên làm mất khẩu súng CKC mà nó được trang bị để huấn luyện và chiến đấu. Sáng nay, khi phần lớn trung đội đi cứu hộ, vác đạn, tăng bo cho đoàn xe quân sự vượt qua đoạn đường lầy lội trên quốc lộ 2C thì khẩu đội 12ly7 trực chiến, cái Liên và cái Na ở lại trận địa gác phòng không. Buổi trưa, cái Liên và cái Na để súng trong góc căn nhà nửa chìm, nửa nổi rồi kéo nhau lên nóc hầm ngồi ăn cơm cho mát và cũng để tiện nghe ngóng tiếng máy bay Mỹ từ xa. Cả ngày, chỉ có vài chiếc máy bay Mỹ chỉ lảng vảng tít trên đỉnh núi Tam Đảo rồi bay sang phía Thái Nguyên. Không quân ta cũng không thấy xuất kích. Hai đứa cứ ngồi trên nóc hầm tán chuyện, trêu đùa nhau mãi. Đến cuối buổi chiều khi trung đội trưởng Tình và mấy chiến sĩ ở bộ phận đi cứu hộ, tăng bo cho xe quân sự về lên nhận bàn giao trực chiến trên. Cái Liên và cái Na mới nhảy xuống hầm lấy súng để bàn giao nhiệm vụ. Cái Liên hốt hoảng vì không thấy khẩu CKC của mình đâu. Cái giá súng ở góc nhà hầm chẳng có khẩu súng nào. Khẩu K44 của cái Na thì bị ném ra giữa sàn nhà. Khẩu súng CKC của cái Liên chẳng biết là đã bị mất từ lúc nào. Có kẻ nào đó đã đột nhập vào trong căn nhà hầm trên đỉnh Đồi Ma lấy trộm vũ khí của trung đội dân quân.
Bị mất khẩu súng cái Liên và cái Na sợ quá. Hai đứa cuống cuồng lao vào từng góc nhà, ngách hầm, bụi cây để tìm kiếm vũ khí. Nhưng khẩu CKC thì vẫn biệt tăm. Trung đội trưởng Tình cũng hoảng. Chị lập tức báo động tập trung toàn trung đội dân quân để triển khai tìm kiếm và báo cáo ngay tình hình lên cấp trên. Nhận được tin xã đội trưởng Phạm Bản vội vàng báo cáo ngay với lãnh đạo xã. Xã khẩn cấp báo lên huyện. Các cán bộ nghiệp vụ của công an, huyện đội và của xã rất nhanh chóng đã có mặt đầy đủ trên Đồi Ma để lập biên bản và điều tra sự việc. Đây là một việc vô cùng nghiêm trọng. Không chừng trong việc này có âm mưu và bàn tay phá hoại của kẻ địch, của bọn phản động. Với chức năng của một cán bộ công an xã, Vũ Sinh lập tức huy động toàn bộ công an viên của các làng xóm phong tỏa xung quanh Đồi Ma đề phòng bọn gián điệp, biệt kích xâm nhập, theo dõi những người khả nghi lấy cắp vũ khí của dân quân.
Toàn thể trung đội dân quân làng Hạ đã có mặt ở trên đỉnh Đồi Ma. Cán bộ, chiến sĩ trung đội dân quân được phân làm hai đối tượng. Đối tượng "ngoại phạm" gồm trung đội trưởng Tình những người từ sáng sớm đã đi cứu hộ đoàn xe chở đạn của bộ đội. Đối tượng "nghi vấn" là tổ canh gác phòng không và các chiến sĩ trong khẩu đội 12ly7 là số dân quân có mặt trên trận địa cả ngày hôm nay. Trong đó cái Liên là "nghi phạm số 1" vì theo suy nghĩ của phó công an xã Vũ Sinh có thể là chính cái Liên đã giấu khẩu súng đi để đem tiếp viện cho kẻ thù chống phá cách mạng rồi dựng hiện trường giả bị mất vũ khí. Bởi vì theo suy luận của Vũ Sinh nếu bọn Việt gian phản động, gián điệp đột nhập lên trận địa thì chúng sẽ lấy luôn cả hai khẩu súng chứ không để lại một khẩu như vậy. Cái Na là "nghi phạm số 2" cũng với sự lý giải như thế. Tất cả khẩu đội 12ly7 sẽ là "nghi phạm số 3". Toàn bộ số nghi phạm này sẽ được giữ lại để các cán bộ thẩm vấn nhanh ngay tại trận địa để tìm tung tích khẩu súng bị mất. Các đối tượng "ngoại phạm" sẽ do trung đội trưởng Tình trực tiếp chỉ huy ngay trong đêm tiến hành lục soát tất cả các hầm hố, hang hốc, lùm cây, bụi cỏ khu vực Đồi Ma và dưới cánh đồng để truy tìm khẩu súng CKC bị mất. Bộ phận đi tìm vũ khí được phép dùng đèn đuốc để soi tìm vì đêm nay trời nhiều mây lại có mưa to không sợ bị máy bay Mỹ phát hiện. Nhưng trời mưa to, không đốt được đuốc, chỉ có mỗi chiếc đèn pin mượn của xã đội trưởng và chiếc đèn bão phó tiến sĩ Dương Thụy đem đến nên các dân quân đành túm tụm lần mò từng khoảnh đồi, tuyến hào giao thông hay đoạn mương nước phía dưới trận địa.
Chị Nhân, phó tiến sĩ Dương thụy và thằng Nam cùng chui vào một bụi cây tìm kiếm. Chị Nhân nói với thằng Nam:
- Phen này khéo mà cái Liên bị kỷ luật nặng mất Nam ạ...
Phó tiến sĩ Dương Thụy nghe vậy liền cắt lời:
- Kỷ luật đã là cái gì... làm mất vũ khí quân dụng là làm mất sức chiến đấu của đơn vị. Vũ khí ấy mà lọt vào tay quân địch hoặc kẻ xấu thì sẽ càng thêm nguy hiểm. Tội này chắc chắn phải ra tòa án binh, đi tù mọt gông là cái chắc.
Chị Nhân thảng thốt:
- Thế cơ ạ!
- Còn sao nữa. Mất vũ khí là một tội rất nghiêm trọng đấy!
Chị Nhân càng thêm lo lắng, sợ hãi khi nghe Dương Thụy nói như vậy Còn thằng Nam im lặng không nói gì. Trong đầu nó đang có bao nhiêu ý nghĩ lộn xộn. Thằng Nam chui vào một bụi cây xấu hổ sờ soạng, tìm kiếm khẩu súng. Gai của cây xấu hổ cắm phầm phập vào tay nó đau nhói.
- Phen này khéo mà cái Liên bị kỷ luật nặng mất Nam ạ...
Phó tiến sĩ Dương Thụy nghe vậy liền cắt lời:
- Kỷ luật đã là cái gì... làm mất vũ khí quân dụng là làm mất sức chiến đấu của đơn vị. Vũ khí ấy mà lọt vào tay quân địch hoặc kẻ xấu thì sẽ càng thêm nguy hiểm. Tội này chắc chắn phải ra tòa án binh, đi tù mọt gông là cái chắc.
Chị Nhân thảng thốt:
- Thế cơ ạ!
- Còn sao nữa. Mất vũ khí là một tội rất nghiêm trọng đấy!
Chị Nhân càng thêm lo lắng, sợ hãi khi nghe Dương Thụy nói như vậy Còn thằng Nam im lặng không nói gì. Trong đầu nó đang có bao nhiêu ý nghĩ lộn xộn. Thằng Nam chui vào một bụi cây xấu hổ sờ soạng, tìm kiếm khẩu súng. Gai của cây xấu hổ cắm phầm phập vào tay nó đau nhói.
Cuộc tìm kiếm suốt cả đêm của trung đội dân quân làng Hạ không đem lại kết quả gì. Mọi người ai nấy quần áo ướt sũng, mệt mỏi, phờ phạc. Gần sáng, xã đội trưởng Phạm Bản bảo chị Nhân cho mọi người về nhà, thay quần áo ướt, ngày mai sẽ tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm. Xã đội trưởng Phạm Bản cũng tỏ ra rất lo lắng vì việc dân quân để mất vũ khí thì bản thân anh là người chỉ huy quân sự cũng phải chịu trách nhiệm.
(còn nữa) Hà Nội, 10-2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét