TRĂNG LẠNH
Truyện dài của Trọng Bảo
Trung đội dân quân thường trực làng Hạ bắt đầu xây dựng trận địa ở khu vực Đồi Ma. Quả đồi này màu đất đỏ sậm tựa như màu máu khô. Cây cối trên đồi khá xanh tốt, rậm rạp nhưng toàn là các loại cây tái sinh và nhưng bụi sim, mua mọc khắp đồi. Trên sườn đồi phía bắc có một hòn đá to liền khối nổi lên màu sám xịt. Một cây đa trùm rễ lòng thòng ôm quanh hòn đá. Nghe các cụ kể lại ngày xưa bọn Tàu đào hầm ngầm giấu vàng bên dưới hòn đá. Bọn chúng lùng bắt con gái đồng trinh cho ngậm sâm, khâu miệng lại rồi chôn sống xung quanh làm thần giữ của. Những người con gái chết trẻ biến thành ma đêm đêm hiện hình đi lại vất vờ quanh hòn đá, tiếng kêu khóc của họ thật lâm li, ai oán. Chuyển thực hư chẳng biết thế nào nhưng ngang thân hòn đá hướng bắc có một cái hốc lõm sâu vào. Không biết tự bao giờ đã có một cái bát hương đặt ở trong hốc đá. Thỉnh thoảng vẫn thấy những túm chân nhang còn rất mới. Một dạo người ta đồn rằng cái bát hương ấy là đồ cổ rất quý hiếm, có từ mấy trăm năm, hoặc cả ngàn năm trước, trị giá đến hàng chục triệu đồng nên bọn săn đồ cổ thường lởn vởn trên Đồi Ma. Cái bát nhang có khắc chìm hình rồng phượng ấy biến mất sau một đêm mưa. Nhưng rồi mấy ngày sau nó lại trở về đúng chỗ cũ. Nghe đâu có một thằng tham tiền dám cả gan lấy trộm cái bát nhang cổ ấy. Nhưng nó đem về đến nhà chưa kịp bán thì đã gặp báo mộng diệt gia, cháy nhà, tiệt diệt hết gia cầm, gia súc, lụn bại cả họ hàng. Ban đầu, thằng ăn cắp không tin, song sau một đêm đột nhiên hai con trâu nhà nó lăn ra chết, thằng con lớn đang đi học bỏ chạy về nhà trợn ngược mắt đứng giữa sân há hốc mồm không nói gì. Thằng ăn cắp cái bát nhang hoảng sợ quá vội và đem đến trả lại còn phải sắp lễ vật cúng bái. Dân làng Hạ chỉ biết đúng là có chuyện cúng bái chập cheng suốt cả đêm trên Đồi Ma. Sáng hôm sau có người lên xem còn thấy dấu vết đốt vàng mã, dấu máu động vật và lông gà vương vãi khắp đỉnh đồi. Sau bận ấy, không ai còn dám động đến cái bát để nhang trong hốc đá ấy nữa.
Đồi Ma nằm trên trục thẳng lên hướng cây cầu sắt trên quốc lộ 2C đến núi Tam Đảo. Do đó khi máy bay Mỹ bổ nhào từ trên dãy núi Tam Đảo xuống ném bom cầu sẽ lọt vào tầm ngắm của những cây súng bộ binh của dân quân. Khi chúng bay thấp để tránh ra-đa phòng không cũng sẽ phơi bụng khi bay qua trận địa Đồi Ma. Chính vì vậy nên Đồi Ma thành đắc địa để xây dựng trận địa phòng không bắn máy bay tầm thấp bằng súng bộ binh.
Để xây dựng trận địa, trung đội dân quân phải chặt hết cây cối trên đỉnh đồi và phải cưa bỏ một cành đa chìa về hướng bắc để khỏi vướng xạ giới. Chặt cây trên đỉnh đồi thì đám thanh niên còn dám làm còn việc trèo lân cây đa chặt cành thì không đứa nào dám. Trung đội trưởng Tình bảo thằng Nam trèo lên cây đa. Thằng Nam vốn là đứa liều lĩnh chẳng sợ gì ma quỷ. Nó dắt con dao tông vào lưng đu đám dây leo chằng chịt trèo lên cây đa. Khi nó vừa vung dao chặt được mấy nhát thì rú lên ngã nhào xuống. May là phía dưới cành đa cây cối, dây leo chằng chịt um tùm nó nhanh chân nhanh tay túm được nên ngã không đau lắm. Nó bám vào một cành cây treo lủng lẳng cách mặt đất đến gần chục mét. Cả trung đội hốt hoảng nhào đến. May có sẵn mấy cây tre đem lên làm lán trại. Mọi người hò nhau vác một cây tre đến dựng lên rồi giữ cho vững để thằng Nam ôm cây tre rồi tụt xuống đất. Hóa ra lúc nãy chỗ cành đa nó đang chặt có một tổ ong vò vẽ. Nó vung dao lên chặt cây chạm vào tổ ong nên bị đàn ong lao ra đốt. Cũng may mà khu đồi rậm rạp và tổ ong chưa bị vỡ nên khi thằng Nam ngã xuống lùm cây bên dưới đàn ong không đuổi theo. Tuy chả phải là chuyện ma quỷ gì song không ai còn dám lên chặt cái cành đa ấy nữa. Xã đội trưởng Phạm Bản quyết định xin công binh huyện đội về ép mấy lạng thuốc nổ đánh gãy cành cây. Khi cái cành cây ấy bị khối thuốc nổ đánh gãy gục cây đa trông xa giống như một người bị cụt mất một cánh tay.
Khi mọi người đang phát dọn cây cối, đào công sự trên đỉnh Đồi Ma thì có nhiều tiếng người xôn xao dưới chân dốc. Một toán người phần đông là phụ nữ rùng rùng kéo nhau lao lên. Vừa xông lên đồi họ vừa gào thét ầm ĩ. Toàn là các bà nạ dòng. Nhà họ ở dưới chân đồi. Một bà gào lên:
- Các anh chị định hại cả làng ta à…?
- Sao lại dám chặt cây, đào bới ở chỗ linh thiêng, nơi huyệt đạo thế này thì động mồ, động mả, đứt long mạch thì cả làng ta sẽ chết hết đấy…
- Ối giời ơi là giời ơi, họ định giết cả làng Hạ này bà con ơi!
Đám thanh niên dân quân dừng tay trèo lên bờ công sự ngồi nghỉ và nghe các bà kể lể, kêu gào. Họ không quan tâm chuyện ma quỷ, chỉ muốn nghỉ một lát lấy sức. Bữa ăn đạm bạc, cơm trộn toàn sắn đắng khiến họ nhanh mệt mỏi. Ngồi nghe đám dân làng bàn tán, kêu gào thỉnh thoảng thằng Hừng thọt lại chọc thêm một câu khiến cho mấy bà già càng thêm lồng lộn. Người trong làng kéo lên mỗi lúc một đông. Ai cũng can ngăn trung đội dân quân không nên đào bới, chặt cây cối, xây dựng trận địa trên Đồi Ma nếu không gây động địa thần linh, ma khách thì cũng sẽ thu hút bom đạn của bọn giặc Mỹ ném xuống làng xã. Mấy người quá khích còn xông vào giằng lấy cuốc xẻng của dân quân ném đi. Có người còn hô hào nhau cào đất san lấp các hầm hố, công sự của dân quân. Họ đạp đổ cả lái lán trú mưa nắng của dân quân vừa mới dựng xong trên đỉnh đồi. Nhiều tiếng chửi bậy, thách thức vang lên. Trung đội trưởng Tình hết sức lo lắng, lúng túng không biết xử trí tình huống này ra sao. Cuối cùng, không còn cách nào khác chị Tình đành kéo thằng ghé tai nói nhỏ. Thằng Nam gật đầu nhận lệnh của chỉ huy. Đoạn, nó vội bưng cái mặt bị ong đốt sưng húp lao vút đi. Thằng Nam chạy thẳng về làng thông báo cho ông Đạt đội trưởng biết tình hình đang diễn ra trên Đồi Ma. Ông Đạt vội vàng cho người báo cáo ngay lên ban chỉ huy xã đội. Một lúc sau ông Đạt cùng xã đội trưởng Phạm Bản và anh công an xóm hối hả chạy lên trận địa của dân quân làng Hạ.
Vừa lên tới đỉnh Đồi Ma, xã đội trưởng đã quát trung đội trưởng Tình ngay lập tức tập hợp đơn vị triển khai phương án sẵn sàng chiến đấu. Đây đúng là một hành động, một âm mưu phá hoạt nhiệm vụ quân sự chứ không phải là chuyện bình thường. Vậy mà khi có tình huống xảy ra trung đội dân quân lại không xử lý được, để bị mất trận địa một cách quá dễ dàng thế này.
Thấy trung đội dân quân tập hợp, súng ống, gậy gốc lăm lăm đám đông quá khích mới tạm dịu đi. Trưởng công an xóm Vũ Sinh đảo mắt nhìn đám người đang nhốn nháo, phân loại nhanh các đối tượng rồi chỉ mặt người đàn bà to mồm nhất đám cảnh cáo:
- Bà là bà Chuyên phải không? Nhà bà ở tận bên kia sông tại sao lại có mặt phá hoại trận địa quân sự ở đây?
Bị điểm tên chỉ mặt bất ngờ, bà Chuyên chột dạ lúng túng:
- Tôi… tôi… đi bán hàng trong làng. Thấy chuyện xảy ra thì lên… lên… xem thôi…
Trưởng công an Vũ Sinh nghiêm khắc:
- Bà là người chuyên buôn gian, bán lậu, mua rẻ, bán đắt, móc ngoặc, tiêu thụ các loại hàng hóa bất chính tuồn từ trong của hàng mậu dịch quốc doanh ra bán với giá cắt cổ, gây nhiễu loạn thị trường xã hội chủ nghĩa. Bà biết đó là tội gì không?
- Tôi… tôi… không… không…
Mụ Chuyên lắp bắp và tìm cách lùi ra khỏi đám đông. Anh công an xóm tiếp tục cảnh cáo một người khác:
- Lão Vận kia nữa. Lão đã già cả rồi, hợp tác xã tạo công ăn, việc làm, cho chuyên trách việc vệ sinh quét chợ, vậy mà vẫn còn lên đây gây rối hả?
- Tôi… không phải… là…
Lão Vận ngớ người ra ấp úng. Lão định thanh mình nhưng đám đông ồn ào át cả tiếng lão. Lão không phải là lên để ngăn chặn việc dân quân xây dựng trận địa. Lão vừa đánh được một mẻ cá trên sông Đáy. Lão liền mang lên cho đám dân quân một ít. Không ngờ lúc lão lên lại đúng vào lúc đám người làng Hạ lên ngăn cản việc làm trận địa phòng không. Lão Vận bị chỉ trích oan. Người lão run run, tay lão xách xâu cá thêm nặng chĩu. Lão cố nói thêm một câu cho ra nhẽ nhưng chẳng ai thèm nghe lão. Mọi người còn đang to tiếng tranh luận phải trái, an nguy với nhau. Ông đội trưởng đội sản xuất làng Hạ thì ôn hòa. Ông nhỏ nhẹ vận động, nhắc nhở bà con nên về để ra đồng ra sức sản xuất nhiều ngô lúa chi viện cho tiền tuyến đánh giặc, không nên tụ tập đám đông làm những việc sai trái, thiển cận thiếu suy nghĩ, cản trở nhiệm vụ chiến đấu của dân quân, vi phạm pháp luật của nhà nước. Anh trưởng công an xóm thì tiếp tục nghiêm khắc nhắc nhở, cảnh cáo thêm một số phần tử tiêu cực, chậm tiến trong làng đang có mặt tại đây. Tuy vậy, hai cả thái độ cương nhu đều không có kết quả. Đám đông vẫn không đồng tình với việc dân quân xây dựng trận địa phòng không trên đỉnh Đồi Ma. Nhiều người lại bắt đầu to tiếng, vung chân, vung tay, manh động...
Đột nhiên, xã đội trưởng Phạm Bản thét to:
- Máy bay địch từ hướng thủ đô Hà Nội đang bay lên! Trung đội dân quân khẩn trương vào vị trí sẵn sàng chiến đấu!
Quả là có tiếng máy bay, hoặc là tiếng ô tô ầm ì phía xa xa. Đúng lúc ấy có một tiếng nổ to của máy bay tăng tốc phía bầu trời trên dãy núi Tam Đảo. Đám dân làng Hạ nhốn nháo hốt hoảng. Một rồi hai, ba người bỏ chạy. Thế là đám đông vội vàng tóe ra lao xuống chân đồi như vịt vỡ đàn. Nhìn đám người quá khích hoảng hốt tan tác chạy về làng, xã đội trưởng Phạm Bản cười thầm và nghĩ: “Đúng là cứ phải có chiến sự thì tình hình mới yên được! Mình xử lý tình huống này thật là xuất sắc”.
(còn nữa) Hà Nội, tháng 11-2014
Mời xem Tiểu thuyết TRĂNG LẠNH theo đường link sau:
http://lienson.vnweblogs.com/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét