Thời khắc sang xuân
Tản văn của Trọng Bảo
Thời khắc sang Xuân trời mưa nhẹ. Cơn mưa là trời đất giao hòa, thiên nhiên đang chuyển dịch. Một năm cũ đã qua, một năm mới đến, ước mong, dự cảm lại trào dâng, đón đợi và hy vọng. Bao kiếp con người lận đận suốt ba trăm sáu lăm ngày tha phương chiều ba mươi Tết được quay quần quanh mâm cỗ cúng tổ tiên, ông bà. Hạnh phúc thật nhỏ nhoi nhưng thật là thiêng liêng mà không phải ai cũng có được. Trong những mái nhà của bao người trên đất nước này không phải gia đình nào cũng có một không khí của thời khắc sang xuân quây quần đầm ấm, hạnh phúc.
Khi tôi ngồi bên chiếc máy vi tính viết tản văn này là 15 giờ ngày cuối cùng của năm cũ thì trên chương trình VTV2 là mục “nhắn tìm đồng đội”. Những cái tên liệt sĩ được người phát thanh viên run run xướng lên vào lúc sắp sang Xuân và câu hỏi: “Ai biết mộ liệt sĩ ở đâu xin báo tin cho thân nhân liệt sĩ và ban chỉ huy quân sự…” nghe thật thê lương. Ngày tất niên, trong mùi hương nhang phảng phất đâu đây lòng tôi bỗng thấy nao nao khi nghe mục “nhắn tìm đồng đội”. Vậy là hơn ba mươi năm sau chiến tranh vẫn còn những người mẹ chờ mong tin con, người vợ nhớ chồng, vẫn có những linh hồn lưu lạc chưa trở về quê hương đất mẹ. Và, cũng trong ngày cuối cùng của năm cũ này bao người mẹ bưng bát cơm tất niên đứng tựa cửa đợi con, người vợ ngồi bên nồi bánh chưng ngóng tin chồng. Mà những người lính ấy ra đi hơn ba mươi năm rồi không về quê ăn tết...
Một năm đã đi qua với bao nhiêu bề bộn. Không biết đã có ai kiểm đếm được hết những niềm vui, những nỗi buồn của một năm cũ? Một năm khó khăn với bao nhiêu sự kiện của đất nước. Những con người bền bỉ vượt lên khó khăn của cuộc sống. “Đường ta đi tới rạng ngời tương lai…” là câu hát đang vang lên từ một bài ca trong một chương trình đón tết. Nhưng niềm vui thời khắc sang Xuân sẽ trọn vẹn biết bao nếu đời này bớt vơi những khổ đau, bất hạnh. Người dân đất Việt đã phải vật lộn với cuộc mưu sinh để vươn lên, vật lộn với thiên nhiên để tồn tại, sẵn sàng ứng phó, đấu tranh với sự xâm lấn của lân bang để giữ vững biên cương, bờ cõi, biển đảo. Vậy mà lại có bao người “lặng lẽ” tách rời đồng bào để hưởng lạc, nhoi lên đặc quyền, đặc lợi. Lợi ích nhóm đã hình thành và phát triển rất nhanh đang mâu thuẫn với lợi ích của nhân dân. Lợi ích nhóm đang làm hư hỏng hàng loạt cán bộ và sự bất công, nỗi khổ của nhân dân tăng lên. Những người hưởng lương hàng trăm triệu đồng mà còn tham ô, tham nhũng, dối trên lừa dưới, làm tổn hại đến non sông, đất nước. Ngày cuối năm đã bao nhiêu trăn trở lại còn thêm nỗi buồn Tiên Lãng. Hơn hai mươi năm trước Hải Phòng có một Đồ Sơn đi đầu phong trào khoán quản, khoán 10 làm nức lòng nông dân, làm thay đổi nông thôn cả nước tưng bừng bước vào cuộc đổi mới. Sau hơn hai mươi năm của công cuộc đổi mới ấy, Hải Phòng bất ngờ có một Tiên Lãng là nỗi buồn cho nông dân cả nước. Tại một cuộc họp báo, sau khi nghe một vị lãnh đạo thành phố Hải Phòng giải thích và bao che cho cấp dưới trong vụ cưỡng chế sai luật một ông nhà báo già ngồi bên cạnh bảo tôi: “Như thế này thì Hải Phòng đúng là “một bước tiến, hai bước lùi” đấy anh ạ!”. Ông nhà báo già ấy thật là thâm thúy. Đúng thế! Những ngày cuối năm, thời khắc sang Xuân không ít người còn cảm thấy buồn, âu lo, vấn vương nỗi ưu tư trăn trở vì sự kiện này.
Tuy thế, vượt lên mọi nỗi ưu tư vào thời khắc sang Xuân chúng ta cùng hy vọng một năm mới Nhâm Thìn đến đất nước sẽ hóa rồng, cất cánh bay lên. Hy vọng những nẻo đường, những miền quê xa xôi của Tổ quốc sẽ tràn ngập niềm vui, niềm hạnh phúc. “Tân Xuân, tân mơ ước” và cầu mong cho mọi ước vọng của mọi người, mọi nhà đều thành hiện thực.
Vĩnh Phúc, chiều cuối năm Tân Mão
Tản văn xúc động và nghĩa tình quá anh TB ơi! Chúc anh đón Tết vui vẻ.
Trả lờiXóaCám ơn Xuân Thu. Chúc nhà văn một mùa Xuân hạnh phúc, văn chương luôn thành công!
Trả lờiXóa