THỜI SỰ Ở LÀNG
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo
Truyện ngắn vui của Trọng Bảo
Sáng sớm tinh mơ, khi ông Tô đang tập thể dục và vận động ở sân thì phía cuối làng có tiếng kêu khóc ồn ào nổi lên. Rồi tiếng còi xe không rõ là của cấp cứu hay xe cảnh sát rú vang nghe lạnh cả gáy. Ông Tô định chạy đi xem đã có chuyện gì xảy ra trong làng thì bà Tô ngăn lại:
- Ông ở nhà trông mấy đứa cháu để tôi đi xem có chuyện gì xảy ra?
Ông Tô bảo:
- Bà đi nhanh nhanh rồi về ngay nhé!
- Ông cứ yên tâm! Tôi đi một lát rồi về ngay. Không biết có chuyện gì xảy ra ở cuối làng mà ồn ào thế nhỉ?
Bà vợ đi rồi ông Tô lại tập thể dục ở sân nhà. Nhưng ông không thể nào tập trung luyện tập được vì tiếng người kêu khóc và tiếng còi xe cấp cứu cứ vọng đến. Ở cuối làng có nhà của bà chị họ. Bà ấy đang ốm, hay là có chuyện không hay xảy ra. Ông Tô thấy trong lòng bồn chồn lo lắng. Ông ngóng ra cổng chờ bà Tô về thống báo tình hình. Mà bà này là rất hay lề mề và hay buôn chuyện. Không khéo lại gặp mấy bà bạn mà mải chuyện thì không biết lúc nào mới về?
Nhưng rồi bà Tô cũng tất tả về nhà. Ông Tô hỏi ngay:
- Có chuyện gì thế?
Bà Tô vừa thở vừa nói:
- Lão... lão Nhân... lão ấy bị tai nạn rồi...
- Ông ấy bị tai nạn thế nào? Sáng sớm hôm qua tôi chạy thể dục qua khu biệt thự trang trại của ông Nhân, còn gặp ông ấy cơ mà. Ông ấy trông béo tốt, khỏe mạnh vậy mà bị tai nạn thế nào?
- Tôi đến thấy người làng xúm đen, xúm đỏ trước cổng nhà lão ấy. Công an, dân quân ngăn không cho ai lại gần. Tôi hỏi thì thằng Bất, con lão Cốc bảo: "Ông Nhân bị tai nạn... máy bay"...
Ông Tô ngạc nhiên:
- Cái thằng Bất... trị ấy chỉ láo! Hôm qua gặp tôi ông Nhân có nói sẽ về trang trại này nghỉ ngơi dài dài cho cho thư giãn, hưu rồi ở mãi thành phố ầm ĩ, bụi bặm lắm cơ mà? Ông ấy đi máy bay lúc nào mà bị tai nạn? Nếu xảy ra tai nạn máy bay thì đài báo họ đã đưa tin ầm ầm rồi?
Bà Tô bảo:
- Thì chính thằng Bất nó nói với tôi là ông Nhân "hạ cánh không an toàn"? Như thế chả phải là lão ấy đi máy bay bị tai nạn à?
Ông Tô chợt hiểu. Ông thốt lên:
- Thôi đúng rồi! Ông này "bị tai nạn" thật rồi...
Bà Tô nghe vậy liền nói:
- Vậy thì ông sang ngay thăm hỏi, có gì giúp đỡ ông ấy. Chả gì ông và ông Nhân cũng là bạn cùng làng, cùng học với nhau từ thuở "chăn trâu cắt cỏ" ngày xưa...
Ông Tô lắc đầu:
- Giúp gì được nữa! Ông ấy bị công an bắt rồi?
Đến lượt bà Tô ngạc nhiên:
- Sao công an lại bắt ông ấy! Ông ấy bị tai nạn máy bay thì phải cứu chữa, giúp đỡ đưa đi bệnh viện chứ?
- Bà chả hiểu cái gì cả! Ông ấy bị bắt, công an đang khám nhà ông ấy đấy. Tiếng còi ủ là còi của xe cảnh sát, không phải là xe cứu thương đâu bà ạ!
Bà Tô vẫn chưa hiểu. Ông Tô phải giải thích tiếp:
- Ông ấy "hạ cánh không an toàn", tức là về hưu rồi vẫn không thoát tội tham nhũng khi còn đương chức, đương quyền. Chuyện này tôi đã nghe phong thanh lâu rồi. Ông ấy là cán bộ to, phạm tội to thì chỉ có trời mới cứu được?
- Thế sao tôi thấy mỗi lần về quê ông ấy rất giản dị, hòa đồng với bà con làng xóm. Ông ấy còn đóng góp bao nhiêu tiền giúp làng ta bê tông hóa đường làng đến từng ngõ nhỏ cơ mà...
Ông Tô chép miệng:
- Tiền ấy cũng chẳng biết là tiền thế nào... Ông ấy làm đường cho dân cũng là làm con đường vào thẳng khu trang trại và biệt thự nghỉ dưỡng của mình ở đồi cây cuối làng đấy. Thôi bà ở nhà trông cháu để tôi đi xem tình hình cụ thể thế nào nhé!
Ông Tô dặn bà vợ xong đi ra cổng. Dân làng hầu như đã đổ hết về hướng nhà ông Nhân. Chuyện của ông Nhân quả là thời sự nóng nhất hôm nay ở làng. Tiếng mọi người bàn tán xôn xao về ông Nhân, một người làng thành đạt nhất, giàu có nhất, oai phong nhất vừa bị công an bắt và dẫn đi. Bà vợ ông Nhân cũng thôi kêu gào khóc lóc. Tiếng còi ủ của xe cảnh sát xa dần nơi làng quê, xóm nhỏ...
- Có chuyện gì thế?
Bà Tô vừa thở vừa nói:
- Lão... lão Nhân... lão ấy bị tai nạn rồi...
- Ông ấy bị tai nạn thế nào? Sáng sớm hôm qua tôi chạy thể dục qua khu biệt thự trang trại của ông Nhân, còn gặp ông ấy cơ mà. Ông ấy trông béo tốt, khỏe mạnh vậy mà bị tai nạn thế nào?
- Tôi đến thấy người làng xúm đen, xúm đỏ trước cổng nhà lão ấy. Công an, dân quân ngăn không cho ai lại gần. Tôi hỏi thì thằng Bất, con lão Cốc bảo: "Ông Nhân bị tai nạn... máy bay"...
Ông Tô ngạc nhiên:
- Cái thằng Bất... trị ấy chỉ láo! Hôm qua gặp tôi ông Nhân có nói sẽ về trang trại này nghỉ ngơi dài dài cho cho thư giãn, hưu rồi ở mãi thành phố ầm ĩ, bụi bặm lắm cơ mà? Ông ấy đi máy bay lúc nào mà bị tai nạn? Nếu xảy ra tai nạn máy bay thì đài báo họ đã đưa tin ầm ầm rồi?
Bà Tô bảo:
- Thì chính thằng Bất nó nói với tôi là ông Nhân "hạ cánh không an toàn"? Như thế chả phải là lão ấy đi máy bay bị tai nạn à?
Ông Tô chợt hiểu. Ông thốt lên:
- Thôi đúng rồi! Ông này "bị tai nạn" thật rồi...
Bà Tô nghe vậy liền nói:
- Vậy thì ông sang ngay thăm hỏi, có gì giúp đỡ ông ấy. Chả gì ông và ông Nhân cũng là bạn cùng làng, cùng học với nhau từ thuở "chăn trâu cắt cỏ" ngày xưa...
Ông Tô lắc đầu:
- Giúp gì được nữa! Ông ấy bị công an bắt rồi?
Đến lượt bà Tô ngạc nhiên:
- Sao công an lại bắt ông ấy! Ông ấy bị tai nạn máy bay thì phải cứu chữa, giúp đỡ đưa đi bệnh viện chứ?
- Bà chả hiểu cái gì cả! Ông ấy bị bắt, công an đang khám nhà ông ấy đấy. Tiếng còi ủ là còi của xe cảnh sát, không phải là xe cứu thương đâu bà ạ!
Bà Tô vẫn chưa hiểu. Ông Tô phải giải thích tiếp:
- Ông ấy "hạ cánh không an toàn", tức là về hưu rồi vẫn không thoát tội tham nhũng khi còn đương chức, đương quyền. Chuyện này tôi đã nghe phong thanh lâu rồi. Ông ấy là cán bộ to, phạm tội to thì chỉ có trời mới cứu được?
- Thế sao tôi thấy mỗi lần về quê ông ấy rất giản dị, hòa đồng với bà con làng xóm. Ông ấy còn đóng góp bao nhiêu tiền giúp làng ta bê tông hóa đường làng đến từng ngõ nhỏ cơ mà...
Ông Tô chép miệng:
- Tiền ấy cũng chẳng biết là tiền thế nào... Ông ấy làm đường cho dân cũng là làm con đường vào thẳng khu trang trại và biệt thự nghỉ dưỡng của mình ở đồi cây cuối làng đấy. Thôi bà ở nhà trông cháu để tôi đi xem tình hình cụ thể thế nào nhé!
Ông Tô dặn bà vợ xong đi ra cổng. Dân làng hầu như đã đổ hết về hướng nhà ông Nhân. Chuyện của ông Nhân quả là thời sự nóng nhất hôm nay ở làng. Tiếng mọi người bàn tán xôn xao về ông Nhân, một người làng thành đạt nhất, giàu có nhất, oai phong nhất vừa bị công an bắt và dẫn đi. Bà vợ ông Nhân cũng thôi kêu gào khóc lóc. Tiếng còi ủ của xe cảnh sát xa dần nơi làng quê, xóm nhỏ...
Hà Nội, 24-5-2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét