Thứ Hai, 17 tháng 8, 2015

Truyện dài TRĂNG LẠNH (phần 9)

                         

        TRĂNG LẠNH
               Truyện dài của Trọng Bảo

           Buổi kiểm tra công tác sẵn sàng chiến đấu tại trận địa phòng không của trung đội dân quân làng Hạ, xã Hòa Sơn diễn ra đến quá trưa mới xong tất cả các nội dung. Phái viên cơ quan quân sự tỉnh Lê Thanh Tục trong vai đạo diễn đặt ra rất nhiều câu hỏi, nêu lên khá nhiều tình huống yêu cầu xử lý quần thảo cho xã đội trưởng Phạm Bản và lực lượng dân quân tả tơi, mệt lử. Phạm Bản cắn răng thực hiện đầy đủ các mệnh lệnh của Lê Thanh Tục. Có những mệnh lệnh, tình huống rất vô lý, vượt quá khả năng hành động đối với một đơn vị dân quân cấp xã nhưng Phạm Bản vẫn cố gắng xử trí một cách tốt nhất, hợp lý nhất. Anh hiểu đây là thủ đoạn của một kẻ tiểu nhân, hẹp hòi muốn hạ bệ anh để trả mối thù vặt về một việc giữa anh và hắn khi còn ở trong quân ngũ. Chuyện ấy Phạm Bản đã quên lâu rồi, anh không còn để tâm nhưng từ sự việc hôm nay khiến anh phải nghĩ lại.
            Đó là một lần đơn vị anh ra kho lương thực huyện Đại Từ nhận gạo và bột mỳ. Lê Thanh Tục khi ấy còn là một chiến sĩ thuộc trung đội do anh phụ trách. Khi nhận lương thực xong trên đường trở về  đơn vị Lê Thanh Tục đã lấy trộm ba cân bột mỳ đổi cho bà chủ quán gần chợ thị trấn lấy thuốc lá hút và bánh rán ăn. Lúc đi qua suối, Lê Thanh Tục nhặt một hòn đá cho vào ba lô đựng bột mỳ. Về đến kho quân nhu, quản lý đại đội cân lại vẫn đủ khối lượng. Lúc đổ bột mỳ vào thùng Lê Thanh Tục khéo léo để không ai biết. Nhưng trung đội trưởng Phạm Bản đã phát hiện ra việc này. Anh cho đơn vị sinh hoạt kiểm điểm. Lê Thanh Tục bị phê phán nghiêm khắc và phải trừ tiền phụ cấp để trả đơn vị. Vì chuyện ấy mà Lê Thanh Tục căm Phạm Bản lắm. Sau khi được ông chú ruột nâng đỡ cho đi học tại trường hạ sĩ quan, Lê Thanh Tục trở về nhận chức trung đội phó tại chính đơn vị của Phạm Bản. Giữa hai người bằng mặt nhưng chẳng bằng lòng. Lê Thanh Tục luôn để ý mọi hành động, sơ xuất của trung đội trưởng. Phạm Bản vốn là người chân chất, chả để bụng thù ghét ai bao giờ nên đã không đề phòng. Vì thế dẫn đến chuyện anh bị bắt quả tang việc quan hệ bất chính với nữ chiến sĩ trên đồi sim  bị kỷ luật, phải loại ngũ. Chuyện ấy đối với Phạm Bản rồi cũng nguôi ngoai. Anh không oán trách ai mà chỉ coi là một vết mờ trong chặng đường đời của mình. Anh chỉ chỉ mong có một ngày gặp lại người con gái thuộc quyền năm xưa để nói một lời xin lỗi. Nhưng bây giờ thì Ngọc cũng đã vào mặt trận rất xa rồi, hai người không còn liên lạc được với nhau nữa. Chuyện đã qua lâu vậy mà vẫn còn một kẻ đeo đuổi, ám ảnh anh từ trong quân ngũ đến tận bây giờ. Đó chính là Lê Thanh Tục.
           Kết thúc buổi kiểm tra, sĩ quan phái viên tỉnh đội yêu cầu xã đội trưởng tập trung đơn vị dân quân để nhận xét, công bố kết quả việc thực hiện các nội dung kiểm tra. Lúc này đã quá trưa. Bầu trời quang mây, ánh nắng cuối thu vàng ruộm. Xã đội trưởng Phạm Bản tập hợp hai trung đội dân quân ở bãi đất bằng phẳng trên đỉnh Đồi Ma. Khi hàng ngũ đã chính tề anh hô: “Nghiêm!” rồi chạy đến trước mặt thượng úy Lê Thanh Tục báo cáo, xin chỉ thị. Lê Thanh Tục cho Phạm Bản về vị trí rồi bắt đầu lên giọng nhận xét, đánh giá kết quả cuộc kiểm tra. Lê Thanh Tục nói rất dài, khen thì ít, chê bai thì nhiều. Cuối cùng hắn kết luận:
           - Nhìn chung chất lượng huấn luyện, khả năng sẵn sàng chiến đấu của dân quân xã Hòa Sơn chỉ đạt yêu cầu ở mức độ yếu, khó mà đảm bảo hoàn thành tốt được nhiệm vụ khi tình huống tác chiến xảy ra…
            Xã đội trưởng Phạm Bản thấy nóng gáy nhưng anh vẫn cố gắng im lặng nghe nhận xét tiếp. Lê Thanh Tục nhấn mạnh:
            - Đặc biệt là ý chí, tinh thần của lực lượng dân quân cần phải có sự rèn luyện, thử thách nhiều hơn nữa. Chiến tranh sẽ còn kéo dài, mức độ sẽ càng ngày càng ác liệt hơn. Thử hỏi với tinh thần và thái độ trách nhiệm như các đồng chí thể hiện hôm nay khi chiến tranh ác liệt xảy ra có thể vượt qua nổi không, trụ vững được không?
            Phạm Bản thấy sôi máu vì những nhận xét chê bai quá đáng của Lê Thanh Tục. Trong hàng quân cũng có nhiều người rì rầm phản ứng. Tiếng cái Liên làu bàu:
            - Ông này chỉ ăn ốc nói mò phán bừa là giỏi.
            - Ông ta là cấp trên thì muốn nói thế nào mà chả được…
            - Nói cho sướng mồm, miệng loe nói càng nghe càng chán phè…
            Thượng úy Lê thanh Tục vẫn chưa ngừng lời:
            - Tôi phê bình một số đồng chí trong buổi kiểm tra hôm nay có một số đồng chí chưa thật nghiêm túc. Trong khi thực hành xử lý tình huống còn thiếu tập trung, cười đùa. Một số đồng chí ý thức địch tình chưa cao, làm công tác chuẩn bị chưa chu đáo, mang vác trang bị còn lôi thôi khi vận động thiếu linh hoạt. Ngay cả đồng chí xã đội trưởng cũng vậy. Đồng chí là chỉ huy nhưng không có vòng ngụy trang như các đồng chí khác. Khi xử lý tình huống thì lúng túng, thiếu linh hoạt…
             Lê Thanh Tục nhận xét đánh giá xong kết quả buổi kiểm tra. Hắn biết Phạm Bản đang rất bực tức nhưng không làm gì được. Hắn thấy hả hê nhìn Phạm Bản đứng chôn chân đầu hàng quân mặt tái dần đi. Phạm Bản cố nén mong cho mọi việc qua đi nhanh nhưng Lê Thanh Tục chưa ngừng lời. Hắn chuyển sang lên lớp cho dân quân về mục tiêu lý tưởng chiến đấu, về xây dựng ý chí quyết tâm chiến thắng quân thù, về tư thế của người chiến sĩ sẵn sàng đối mặt máy bay Mỹ, nhằm thẳng quân thù mà bắn để bảo vệ quê hương…
             Xã đội trưởng Phạm Bản thấy không thể chịu nổi nữa. Anh biết Lê Thanh Tục đang cố ý hạ nhục anh. Không ngờ hắn lại làm thế. Mọi người đang có mặt tại đây kể cả ông chủ tịch xã, anh đại úy cán bộ huyện đội không biết chuyện đã xảy ra giữa anh và Lê Thanh Tục, họ chỉ thấy hình như ông chuyên viên quân sự này hơi lạc đề. Nhưng là cấp dưới nên họ cũng cố nhẫn nại đứng nghe lên lớp…
             Giữa lúc Lê Thanh Tục đang thao thao bất tuyệt thì đột nhiên tiếng máy bay gầm rú như xé vải vút qua ngay sát trên đầu. Một quả tên lửa phóng chéo trên bầu trời, một tiếng nổ chói tai. Từ trên hướng đỉnh núi Tam Đảo một tốp máy bay Mỹ lao ầm ầm gầm rít xẹt qua Đồi Ma phóng về phía Hà Nội. Mấy chiếc MIG -21 đuổi theo tốp máy bay địch. Tốp máy bay Mỹ bay vòng lại. Trên đỉnh Đồi Ma mọi người nhốn nháo. Có mấy người hoảng hốt nhảy vội xuống hầm hoặc bỏ chạy xuống chân đồi. Vậy là tình huống chiến đấu thật đã xảy ra, không còn là diễn tập để cấp trên kiểm tra sát hạch nữa. Xã đội trưởng Phạm Bản hiểu lúc này anh là người chỉ huy chiến đấu cao nhất tại trận địa Đồi Ma. Anh lập tức lao lên phía trước đội hình bình tĩnh hạ lệnh:
             - Trung đội dân quân trực chiến vào vị trí chiến đấu sẵn sàng bắn máy bay địch. Trung đội dân quân cơ động làng Thượng lợi dụng địa hình, địa vật vận động về phía sau triển khai bảo vệ các mục tiêu quy định theo như phương án tác chiến.
              Các bộ phận nhanh chóng triển khai vào vị trí chiến đấu và cơ động về phía sau theo mệnh lệnh của xã đội trưởng. Máy bay địch và máy bay ta vẫn gầm rú, quần thảo đuổi nhau trên bầu trời. Các xã thủ khẩu đội 12ly7 nhanh chóng xác định mục tiêu, hướng bắn. Các khẩu lệnh của trung đội trưởng Tình và khẩu đội trưởng 12ly7 đanh gọn. Tiếng nạp đạn vang lên khô không khốc. Những nòng súng bộ binh chĩa lên bầu trời theo hướng bay của địch sẵn sàng nhả đạn.
              Xã đội trưởng Phạm Bản tiếp tục chỉ huy dân quân. Anh hạ lệnh tiếp:
             - Trung đội dân quân làng Hạ cử một tổ đưa các đồng chí trong đoàn kiểm tra vào hầm trú ẩn, bảo vệ thật an toàn tuyệt đối. Rõ chưa?
             - Rõ!
             Trung đội trưởng Tình vừa đáp lời thì hai tiếng bom nổ ầm vang lên ngay dưới chân Đồi Ma hướng cây cầu sắt trên quốc lộ 2C. Khói bụi mù mịt, đất đá văng lên cả trên đỉnh đồi. Hai chiếc máy bay F105 từ phía trên đỉnh núi Tam Đảo lao xuống. Chúng quăng vội hai quả bom cho nhẹ rồi lao ra phía biển tránh máy bay ta truy kích. Máy bay địch bay quá nhanh khiến các xạ thủ 12ly7 không kịp xác định mục tiêu, lấy đường ngắm. Họ cũng chưa được lệnh nổ súng. Xã đội trưởng Phạm Bản sợ bắn nhầm vào máy bay ta đang không chiến trên bầu trời. Hơn nữa hai quả bom nổ khá gần rung chuyển cả quả đồi khiến các dân quân có người hoảng sợ ôm súng chúi đầu xuống dưới giao thông hào.
              Tiếng máy bay xa dần. Dọc theo dãi núi Tam Đảo không còn bóng dáng  một chiếc máy bay địch nào nữa. Tiếng kẻng báo yên thong thả vang lên. Xã đội trưởng Phạm Bản rời vị trí chỉ huy chiến đấu về địa điểm tập trung trên đỉnh Đồi Ma. Anh gọi trung đội trưởng Tình đến bảo:
             - Cho người xuống kiểm tra vị trí bom vừa nổ xem tình hình ra sao lên báo cáo ngay. Cử một chiến sĩ đi tìm và mời các đồng chí trong đoàn kiểm tra về hầm chỉ huy tiếp tục làm việc cho xong cuộc kiểm tra nhé!
             Nữ trung đội trưởng dân quân chưa kịp trả lời thì cái Liên đã cười ngặt nghẽo nói luôn:
             - Báo cáo xã đội trưởng! Đoàn kiểm tra không thể đến họp được nữa đâu ạ!
             - Không là thế nào! Họ mới nêu nhận xét xong, đã công bố số điểm, xếp loại các nội dung kiểm tra đâu?
             - Nhưng họ đã ra về lâu rồi ạ!
             - Tại sao lại thế?
             - Vì… vì… họ bị trúng bom... bẩn mất sức chiến đấu rồi ạ!
             Cái Liên trả lời và càng cười to hơn. Xã đội trưởng Phạm Bản cáu:
             - Vớ vẩn vừa thôi! Làm việc cho nghiêm túc. Mấy quả bom nó ném ở xa tít mãi dưới chân đồi vào bãi đất hoang làm sao mà ai trúng bom bị thương được?
              Cái Liên lúc này mới thôi cười. Nó hiểu xã đội trưởng đang còn bức xúc chớ nên đùa dai mà vạ lây. Nó đành thuật thật mọi chuyện. Hóa ra khi bom nổ khói bụi mù mịt, máy bay Mỹ gầm rú bay sát trên đỉnh Đồi Ma khiến cho trưởng đoàn Lê Thanh Tục phát hoảng. Hắn ta vội nhảy luôn xuống giao thông hào tìm nơi trú ẩn. Luống cuống thế nào Lê Thanh Tục lao ngay vào cái ngách giao thông hào nơi đám dân quân nữ làm nơi đi vệ sinh cá nhân. Lê Thanh Tục luống cuống đạp vỡ cái nồi đất dùng đựng chất thải. Nước tiểu khai mù bắn lên làm ướt cả bộ quần áo Tô Châu mới tinh. Hắn đành phải theo ông chủ tịch về ngay trụ sở xã để tắm rửa và mượn quần áo để thay. Cái Liên biết chuyện này vì lúc ấy nó trốn ra khỏi hàng quân để đi vệ sinh. Khi cái Liên vừa ra khỏi cái ngách hầm ấy thì máy bay Mỹ lao đến quẳng bom và Lê Thanh Tục lao vào.
             Nghe cái Liên kể lại câu chuyện "bom bẩn" mọi người phá lên cười nghiêng ngả. Xã đội trưởng Phạm Bản không cười. Anh lừ mắt bảo:
            - Thôi, chuyện này biết thế thôi! Bây giờ trung đội trưởng cho mọi người nghỉ ăn cơm rồi triển khai công việc buổi chiều nay theo kế hoạch. Tôi phải về trụ sở ủy ban xã xem tình hình cụ thể ra sao.
             Nói xong, Phạm Bản xốc lại cái xà-cột vải bạt rồi quay đi. Xuống đến lưng chừng dốc anh còn nghe tiếng cái Liên cười xoe xóe nói:
             - Thế là đoàn kiểm tra làm mất toi nồi nước tiểu nguyên chất để tưới rau chiều nay rồi! Hi… hi…

               (còn nữa)                                                         Hà Nội, 11-2014 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét