Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

Truyện dài NGŨ QUỶ (phần 29)


                  

          NGŨ QUỶ
          Truyện dài của Trọng Bảo

          Lại sắp đến tết. Thiên nhiên vẫn lặp lại những chu kỳ của nó còn cuộc đời người thì không. Mùa đông hai năm trước làng Vực xảy ra một sự kiện là có một "liệt sĩ" đột ngột trở về. Mùa đông năm ngoái sau cơn mưa rào, sấm sét trái mùa thì có một người chết là thằng Hiến nổi lên ở Xoáy Vực, còn mùa đông năm nay chẳng biết rồi đây sẽ có sự kiện gì xảy ra nữa không ở cái làng Vực nhỏ bé này. Hay đó chính là sự cố lãnh đạo xã Đồng Nhân bị truy tố vì tội lợi dụng chức vụ tham nhũng, chiếm đoạt đất đai.
          Khi mọi người vẫn còn ồn ào bàn chuyện ông chủ tịch cùng mấy cán bộ xã bị công an bắt thì ông Nghĩa vẫn ngày ngày lên đền Vực thắp hương và giúp anh Thưởng quét tước, dọn dẹp nơi thờ phụng vị nữ tướng anh hùng. Nhiều bữa anh Thưởng nấu cơm hai người cùng ăn. Họ giống như hai bố con. Buổi trưa, ông Nghĩa thường mắc cái võng gai nghỉ ngay tại đền, chiều tối mới về nhà. Trưa nay cũng vậy, ông Nghĩa mắc cái võng gai giữa gốc cây quéo già và cây vải non mới cho lứa quả vụ đầu mãi phía khu vườn gần cổng đền.
          Ông Nghĩa ngả lưng xuống chiếc võng gai khẽ đu đưa. Ông nằm vắt tay lên trán suy nghĩ lan man đến những chuyện từ thời còn trai trẻ, nhớ về những chặng đường đời gập ghềnh mình đã trải qua, về những năm tháng chiến đấu trong đội du kích đầy bi tráng. Trời đã quá trưa ngả sang chiều. Ông cứ chập chờn, lơ mơ. Người ông cứ bồng bềnh lâng lâng. Tư duy ông lúc thì rành mạch, lúc lại rất mông lung, rối lẫn...
          Chợt có tiếng ậm è phía phía sau lưng ông. Ông Nghĩa liền ngồi dậy trên võng. Có một người từ phía Xoáy Vực đang vượt lên bờ đê đi về phía ông. Ông Nghĩa nheo nheo mắt nhìn. Đó là một người đàn ông đã luống tuổi. Hắn ta đi đến gần chỗ ông Nghĩa thì dừng lại chăm chăm nhìn. Trông hắn có vẻ quen quen. Hắn đội cái mũ cối Trung Quốc sùm sụp, một bên sườn hắn đeo chiếc xà-cột đen, một bên hông đeo chiếc đài Xiêng-mao kêu xoe xoé. Khi hắn bỏ cái mũ cối ra, ông Nghĩa vô cùng kinh ngạc khi nhận ra đó chính là đội trưởng đội cải cách ruộng đất Hà Văn Bồi. Đội trưởng Hà Văn Bồi trông vẫn rất oai phong giống như ngày nào chỉ huy cuộc đấu tố sôi sục trên bãi sông.
         Ông Nghĩa lập bập hỏi:
         - Ông… ông vẫn còn sống à?
         - Vẫn còn… vẫn còn… vẫn còn...
         - Nhưng hồi ấy ông đã bị sét đánh chết trên bờ đê sông Đáy con rồi cơ mà?
          Đội trưởng Hà Văn Bồi đắc chí:
          - Sét đánh chết thế nào được tôi! Những người như tôi thì sét nào đánh chết được cơ chứ! Tôi sẽ còn sống mãi, tồn tại muôn năm, mãi mãi… mãi... mãi... ha… ha… ha…

          Đội trưởng Hà Văn Bồi vừa cười vừa sấn tới gần. Hai mắt ông ta đỏ nòng nọc nhìn ông Nghĩa gằn giọng hỏi:
          - Tại sao ông không chịu đi tham gia “đấu tố” bọn địa chủ hả?
          - Tôi... tôi...
          Ông Nghĩa ấp úng. Đội trưởng Hà Văn Bồi nói tiếp:
          - Ông phải đi theo tôi để làm bản kiểm thảo không chịu tham gia cải cách...
           Vừa nói, đội trưởng Bồi vừa đưa cánh tay ra định túm lấy cổ ông Nghĩa. Cánh tay của hắn vươn dài mãi ra loằng ngoằng như một con rắn. Một bàn tay không có da thịt mà toàn hài cốt xương xẩu.
           Thôi chết! Hắn ta đúng là ma thật rồi. Ông Nghĩa hoảng quá. Ông vội đứng bật ngay dậy đảo người quờ tay tìm cái gậy vẫn dựng ở gốc cây quéo già. Nhưng khi ông vừa vớ được cái gậy quay lại thì đã không thấy đội trưởng đội cải cách ruộng đất Hà Văn Bồi đâu nữa. Hắn biến hóa nhanh thật! Hay đây chỉ là một giấc mơ thôi. Ông Nghĩa nghĩ. Ông đưa bàn tay lau những giọt mồ hôi túa ra ướt đẫm trên trán. Ông Nghĩa vừa định nằm xuống võng thì lại giật nảy mình khi nhìn thấy bóng một người nữa đang đứng lù lù cạnh gốc cây quéo già. Ông Nghĩa định vung cây gậy lên thì sửng sốt khi nhận ra đó là lão Vận. Lão Vận đang xách trên tay một xâu cá dài thườn thượt vừa bắt ở dưới sông. Những con cá chép đuôi đỏ rực còn đang giãy đành đạch. Ông Nghĩa ngạc nhiên nghĩ: “Lão Vận cũng đã ngoẻo củ từ từ hồi đầu mùa hè rồi cơ mà. Sao lão này vẫn còn đứng ở đây nhỉ?”.
           Lão Vận cười nhăn nhở bảo:
          - Ông Nghĩa ơi! Đi thôi kẻo muộn rồi!
          Ông Nghĩa hỏi lại:
          - Đi đâu?
          - Thì... tôi và ông đi dự buổi "đấu tố" cải cách ruộng đất!
           Nghe lão Vận nói như vậy, ông Nghĩa tức giận quát to:
           - Tôi đã nói với ông rồi! Tôi đéo tham gia cải cách, cải điếc gì đâu, nó tàn nhẫn lắm. Tôi còn phải đi tìm thằng Hiệp con tôi. Nó đang chạy đi đâu chơi mất rồi.
           Lão Vận cười khì khì:
           - Tôi đùa ông tý cho vui thôi. Chứ tôi cũng sợ chuyện cải cách lắm!
           Ông Nghĩa lại đưa bàn tay đen đúa lau mồ hôi túa ra trên trán:
           - Ông đùa kiểu gì mà đùa ác thế, làm tôi sợ hết hồn, hết vía...
           Lão Vận vẫn cười khi khí rồi chỉ tay ra phía xa xa bảo:
           - Thằng Hiệp con ông đi bộ đội vào miền Nam chiến đấu. Nó đã trở về rồi kia kìa.
           Ông Nghĩa nhìn theo hướng tay lão Vận. Đúng rồi! Đúng là thằng Hiệp, con trai của ông rồi. Nó đang từ bờ đê đi lên phía cổng đền Vực. Thằng Hiệp một tay giơ lên vẫy vẫy chào ông, một tay thì ôm lấy đầu. Ông Nghĩa liền hỏi:
           - Mày làm gì mà lại cuốn vải trắng lên đầu lù lù thế hả?
           - Không phải là vải đâu bố ạ! - Thằng Hiệp trả lời: - Đây là băng để cầm máu đấy. Con bị bọn giặc bắn trúng đầu, bay mất cả một mảng tóc, văng hết cả óc rồi bố ạ!
           Ông Nghĩa nghe con nói vậy thì hoảng hốt:
           - Thế sao mày không đi bệnh viện cấp cứu còn về đây làm gì?
           - Con về để đón bố, bố ạ!
           Thằng Hiệp đáp và chạy ngay đến bên bố. Lão Vận cũng sáp đến. Thằng Hiệp và lão Vận mỗi người một bên nắm lấy một cánh tay của ông. Họ nhấc bổng ông Nghĩa lên, dìu ông bay lượn khắp khu vườn cổng đền Vực, có lúc cao hơn cả ngọn cây cối, ngọn tre. Ông Nghĩa nhìn xuống thấy rõ cả dòng sông Đáy con đang chảy cuồn cuộn, Xoáy Vực sôi sùng sục. Ông nhìn thấy ngôi nhà mình và những ngôi nhà khác trong làng Vực. Ông Nghĩa thích quá. Đây là lần đầu tiên trong đời mình ông biết bay. Ông muốn bay, bay mãi như thế này. Nhưng ông chợt giật mình khi trông thấy cái Hường, con gái út của ông đang vừa gào khóc vừa hớt hải cùng nhiều người dân trong làng đang chạy về phía đền Vực. Nó bị làm sao thế nhỉ! Ông Nghĩa nhìn thấy nhiều người quen như ông Bứa quần ống thấp, ống cao, ông Cành, ông Thuấn, chú Tạo, thằng Nhân thợ xây từ các ngõ trong làng cũng đang nhốn nháo kéo lên đền Vực. Có cả bà Nhâm là y sĩ về hưu đeo cái túi thuốc cấp cứu lạch bạch chạy phía sau. Ông Nghĩa thấy lo lo, trên đền Vực có việc gì thế nhỉ. Ông Nghĩa cố vùng vẫy, trằn người thoát khỏi lão Vận và thằng Hiệp để nhao xuống đất xem có việc gì mà mọi người lại nhốn nháo, hốt hoảng đến thế. Ông Nghĩa theo dân làng hớt hải chạy vào trong khu vườn cây ở trong cổng đền Vực. Mọi người lao lại chỗ gốc cây quéo già, nơi ông vừa mắc võng nằm nghỉ lúc trưa nay. Tất cả nhốn nháo xúm xít xung quanh cái võng đay của ông. Có nhiều tiếng kêu khóc, hốt hoảng. Ông Nghĩa vội kiễng chân lên ngó qua đầu mấy người để nhìn xem đã có chuyện gì xảy ra. Ông vô cùng sửng sốt khi trông thấy người đang nằm trên võng lại chính là mình. Mọi người hối hả giục nhau làm hô hấp nhân tạo, tiêm thuốc trợ tim cho ông. Song ông vẫn nằm thẳng đuồn đuột trên võng.
           Thằng Nhân thợ xây cuống quýt bảo:
           - Cụ Nghĩa bị cảm rồi! Phải đưa ngay cụ ra trạm xá xã cấp cứu!
           Nói xong nó vội xốc ông lên vai.
           - Đúng... nhanh... nhanh lên kẻo chậm mất...
           Dân làng ồn ào đồng tình. Thằng Nhân cõng ông chạy đi ngay. Mọi người cũng vội chạy theo thằng Nhân. Anh Thưởng luống cuống đỡ hai chân cho ông Nghĩa. Đám người chạy tắt qua cánh đồng vừa xong gặt để đến trạm y tế của xã Đồng Nhân. Ông Nghĩa cũng vội hớt hải chạy theo phía sau mọi người. Vừa chạy, ông vừa cố gào lên thật to gọi bọn họ:
           - Tôi đang ở đây cơ mà! Không phải đưa tôi ra trạm xá cấp cứu đâu!
           Nhưng mọi người hình như không ai nghe thấy tiếng kêu của ông Nghĩa. Cũng không ai nhìn thấy ông đang đứng ngay ở phía sau họ. Ông giơ tay túm lấy áo anh Thưởng. Nhưng bàn tay ông không làm sao mà nắm được vạt áo của anh. Đám người làng Vực vẫn hộc tốc cõng ông chạy đi. Ông Nghĩa đành cố sức đuổi theo phía sau họ. Ông Nghĩa bị vấp vào những gốc rạ lổn nhổn trên cánh đồng ngã dúi dụi. Những gốc rạ cứ vướng víu níu chân ông lại. Ông Nghĩa bị tụt dần lại phía sau đoàn người cõng ông đi cấp cứu. Mệt quá, ông ngồi bệt xuống bờ ruộng thở dốc. Nhưng không thể để đám người kia bỏ xa mình, ông lại vội đứng dậy lật đật chạy theo họ. Đoàn người đã đi xa quá rồi. Trông họ chỉ còn như những cái chấm nhỏ li ti ở phía cuối cánh đồng. Ông Nghĩa hoảng quá lại định hét lên thì chợt thấy toàn thân mình nhẹ bẫng như có ai nhấc bổng lên trên không trung. Hoá ra đó lại là lão Vận và thằng Hiệp con trai ông. Họ dìu ông bay là là sát ngay phía trên đầu đoàn người đang thay nhau cõng ông chạy hớt hải dưới cánh đồng đầy rơm rạ.
            Chuyện là thực hay mơ thế này! Ông Nghĩa cấu mạnh vào má mình một cái nhưng không thấy đau. Ông chợt hiểu hoá ra đây không phải là một giấc mơ...
            (còn nữa)                                                           Hà Nội, tháng 4/2013
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét