Nước mắt phố phường
Truyện ngắn của Trọng Bảo
Mưa. Những giọt mưa mùa đông lạnh sắc như những mũi dao từ trên trời rơi xuống. Mưa không to nhưng con đường bê tông trong khu biệt thự Đình Mỹ chan chan nước.
Cánh cổng sắt ngôi biệt thự ken két tự động mở.
Từ phía bên trong cánh cổng sắt ấy một người đàn bà bước ra. Trông dáng bà biết ngay đó là một người giúp việc từ nông thôn lên thành phố. Bây giờ nông dân mất ruộng lên thành phố làm thuê kiếm tiền đông lắm.
Người đàn bà vừa ra khỏi cổng thì hai cánh cửa sắt đã đóng sập lại. Bà ngoái lại nhìn ngôi biệt thự rồi dụi mắt lặng lẽ bước đi. Bước chân bà nặng nề như lê đi trên nền đường xi-măng láng nước. Những giọt nước mưa vẫn từ trên trời rơi xuống xiên xiên, lạnh buốt. Người đàn bà cố thu mình lại cho đỡ rét rồi lủi thủi bước đi. Vừa đi bà vừa ho. Tiếng ho của bà nhỏ dần cuối con đường vắng trong khu biệt thự.
Bên trong cánh cổng trong phòng khách ấm áp của ngôi biệt thự có một đôi vợ chồng trẻ đang ngồi nghe nhạc. Anh chồng là một trí thức công tác ở một viện công nghệ. Cô vợ là một kế toán làm việc ở một tổng công ty lớn của nhà nước. Họ mới cưới nhau. Ngôi biệt thự là của hồi môn.
Vừa nâng ly nước lọc lên uống, cô vợ vừa nhấm nhẳng nói:
- Anh là chúa hay thương xót người dưng vô cớ!
- Cho bà ấy hai trăm nghìn đồng có đáng là bao?
- Không đáng là bao… nhưng em ghét mụ ấy nên không thích! Nghĩ mà càng bực…
- Thôi mà em… bà ấy cũng như mẹ mình ấy mà!
- Nhưng mà em ghét mụ ấy chậm chạp lại bẩn. Rửa rau thì tiếc, sợ tốn nước, đãi gạo thì không sạch cám, hết sạn. Ăn cơm mụ ấy nấu cứ thấy ghê ghê thế nào ấy.
- Thế thì em cũng không được đánh bà ấy! Nhìn bà ấy khóc tội lắm…
- Tại mụ ấy đãi gạo không kỹ làm em cắn phải sạn ê cà hàm, suýt nữa mẻ một cái răng đấy… Lúc ấy bực quá nên em mới hất bát cơm và lỡ tay tát bà ấy một cái!
Anh chồng khe khẽ lắc đầu:
- Em phải kiềm chế cái tính nóng nảy của mình lại.
Cô vợ im lặng. Anh chồng cũng im lặng. Ngoài trời mưa thêm nặng hạt. Những giọt mưa mùa đông lạnh như những mũi dao từ trên trời rơi xuống. Nhìn qua cửa kính là một bầu trời xám xịt. Anh chồng lại lên tiếng:
- Mưa to quá, lại rét nữa! Lẽ ra em không nên đuổi bà giúp việc đi trong lúc đang mưa rét như thế này!
- Anh buồn cười thật! Hôm nay mới có được cơ hội tốt để sa thải mụ ấy đấy!
- Cái bình thủy tinh bà ấy làm vỡ có đáng giá gì đâu?
- Nhưng… nhờ thế mới có cớ để đuổi mụ ấy đi đấy anh yêu ạ! Với lại lát nữa là người giúp việc mới sẽ đến rồi.
- Mà em cũng không nên trừ mấy trăm nghìn tiền công của bà ấy!
- Lẽ ra anh cũng không nên cho mụ ấy thêm hai trăm nghìn đồng!
- Bà ấy đang ốm, cho bà ấy chút tiền mua thuốc!
- Anh thì…
Cô vợ hơi đuối lý với lại trên tivi đang có quảng cáo mỹ phẩm mới nên im lặng theo dõi. Anh chồng chợt nhớ ra:
- Lúc nãy bố em gọi điện nói tối nay cả nhà ta sẽ đi ăn tại một cửa hiệu mới khai trương trên phố cổ!
- Em nhớ rồi, chờ chị giúp việc mới đến thì chúng mình đi luôn.
- Bố mẹ em giàu thật! Tặng con gái cả một ngôi biệt thự!
- Bố mẹ nuôi thương em lắm… nhưng em vẫn luôn nhớ tới người mẹ đẻ của mình. Em bị lạc mẹ từ năm hai tuổi. Hôm ấy theo mẹ lên thị xã lấy ảnh. Lúc ở bến xe may mà em còn đang cầm được cái ảnh của hai mẹ con nếu không thì bây giờ chả còn hình dung ra mặt mẹ đẻ mình nữa…
Cô vợ trẻ buồn trông mông lung ra ngoài cửa. Mưa vẫn nặng hạt. Những giọt mưa mùa đông lạnh lẽo, thê lương từ trời cao nhỏ dài xuống đất.
Có tiếng chuông gọi cổng. Anh chồng vớ cái điều khiển từ xa bấm mở cánh cổng. Chị giúp việc mới bước vào. Sau khi chào hai vợ chồng trẻ, chị chìa ra một cái gói ni-lông rồi bảo:
- Tôi nhặt được ở bên trong cổng!
- Cái gì thế!
Hai vợ chồng trẻ vội bật dậy lùi lại. Cô vợ tái mặt vẻ hoảng sợ:
- Tại… tại sao chị lại cầm vào đây… lỡ là bom thư thì chết…
- Không phải đâu! Hình như là tiền.
- Chị mở ra đi! - Anh chồng bình tĩnh bảo.
Chị giúp việc mới đến mở cái gói. Đúng là tiền thật. Một tấm ảnh đen trắng nhỏ từ trong gói rơi xuống nền nhà. Chị giúp việc nhặt cái ảnh và đặt cả lên bàn. Hai vợ chồng trẻ cùng tiến đến xem. Anh chồng thốt lên:
- Đó là của bà giúp việc vừa đi lúc nãy đánh rơi… là toàn bộ tiền công của bà ấy…
- Ối… trời ơi… là trời…
Cô vợ trẻ đột nhiên kêu lên và ngã xuống sàn ngất đi. Anh chồng và chị giúp việc hoảng hốt cuống quýt bế cô lên ghế xoa dầu gió sơ cứu. Anh chồng vớ máy điện thoại định gọi xe cấp cứu thì cô vợ tỉnh lại. Cô ú ớ chỉ vào cái ảnh nhỏ cạnh gói tiền:
- Đó… chính… là… là… mẹ… đẻ… của… em…
Anh chồng cầm cái ảnh nhỏ lên xem. Trong ảnh là một người đàn bà bế đứa bé gái độ hơn một tuổi. Anh chồng cũng thốt lên:
- Giống hệt cái ảnh em phóng to đặt trên bàn trang điểm trong phòng ngủ! Thảo nào anh thấy mấy lần bà ấy vào dọn phòng cứ đứng chăm chăm nhìn cái ảnh ấy mãi!
- Thì ra là mẹ đã biết là con rồi sao mẹ không nói mẹ ơi! - Cô vợ bật khóc.
Anh chồng định an ủi thì cô vợ lại cuống quýt hỏi:
- Có địa chỉ của mẹ em không anh?
- Không có! - Anh chồng đáp sau khi lật tấm ảnh lên xem.
- Mẹ… ơi…
Nước mắt lại trào ra trên khuôn mặt đẹp.
Ngoài trời vẫn mưa. Những giọt mưa mùa đông lạnh như những mũi dao từ trên trời rơi xuống. Mưa không to nhưng bốn bề chan chan nước.
Hà Nội, đầu đông 2012
(Truyện ngắn này đã đăng Báo Đại đoàn kết-số chủ nhật 18/11/2012)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét