Ve sầu đi học
Kịch bản phim hoạt hình của Trọng Bảo
1
Một khu vườn sum xuê cây lá.
Những cái cây cổ thụ vươn cành lên trời cao. Dưới gốc cây là hoa cỏ xanh tươi. Một dòng suối nhỏ róc rách chảy ngang qua khu vườn càng làm cho phong cảnh thêm tươi đẹp. Trên những cái cây sum xuê cành lá ấy là nơi ở của muôn loài. Cuộc sống của muôn loài luôn luôn sôi động.
Chiếm vị trí cao nhất trên cành một cái cây to là lũ chim rừng. Những cái tổ chim lù sù ngất ngưởng tít trên đầu cành lúc nào cũng có những chú chim non tham ăn, đói khát. Lũ chim non luôn luôn há cái miệng rộng ngoác to kêu la inh ỏi đòi ăn suốt ngày.
Ở giữa những cành cây ấy là các gia đình ve sầu.Những ngôi nhà nho nhỏ xinh xắn nằm ẩn vào các hốc lõm của thân cây. Trong khi bố mẹ đang hối hả làm việc thì lũ ve sầu con chỉ mải mê nô đùa, quậy phá.
Tại một gia đình nhà ve. Có một chú ve sầu con đang tuổi lớn, ham chơi, rất nghịch. Chú ve con này có đôi mắt to sáng, rất hiếu động. Chẳng mấy khi thấy chú ở yên trong nhà. Suốt ngày chú cứ đi ra, đi vào, đập cánh, khua chân múa tay.
Rồi chú ve con này la cà, lêu lổng đi lang thang khắp khu vườn.
Hết dùng gậy chọc thằng bé con nhà chị ong khóc thét, chú ve sầu con lại dùng súng cao su bắn trúng đầu cô bé con nhà anh chị bướm trắng đang tập múa ở cửa nhà mình. Cô bé bướm trắng ngã lăn ra đất bẩn hết cả cái váy mới tinh. Cô bé bướm trắng khóc nức nở.
2
Ở tận dưới gốc cái cây cổ thụ là những ngôi nhà của lũ dế mèn.Ngôi nhà của anh dế mèn khá kiên cố và ấm áp. Trong nhà chất đầy những bó cỏ xanh non. Khoảnh sân nhà nhỏ có những khóm hoa. Một hàng rào bằng cây xanh bao quanh ngôi nhà của dế mèn.
Phía trước ngôi nhà của dế mèn là một bãi cỏ rộng. Trên bãi cỏ có những bông hoa nhỏ li ti, nhiều màu sắc. Những ông bố mẹ dế đang hì hục lao động trên bãi cỏ. Họ trồng và cắt, đem những lá cỏ xanh non về tổ làm thức ăn dự trữ.
Có một thằng dế con cũng rất nghịch ngợm. Chú dế con này có hai thanh gươm bằng gỗ được đẽo gọt nham nhở. Chú dế con rất thích múa gươm, tập võ trước cửa nhà. Chú ta lộn người đâm chém loạn xạ làm những cái lá cây rơi xuống đất lả tả. Vừa vung tay múa hai thanh gươm gỗ, chú vừa hò hét vẻ rất hứng khởi: “Chém này… chém… này… chém…”.
Khi chú dế mèn con đang co chân tung trưởng rất hoành tráng thì một làn gió mạnh thổi qua. Lá cây khô bị cuốn tung lên mù mịt. Chú dế mèn con bị mất đà loạng choạng ngã lăn quay ra đất. Hai thanh gươm bằng gỗ văng ra xa lăn long lóc. Chú dế mèn con lồm cồm ngồi dậy. Giữa lúc chú ta đang xuýt xoa nhăn nhó vì đau thì nghe có tiếng cười “he… he…he…” ngay ở phía ngoài hàng rào.
Thằng dế mèn con liền nhỏm dậy quát to:
- Ai dám cười tôi thế hả?
- Tôi đây! Tôi là ve sầu đây…
Chú ve sầu con nhô hẳn người lên khỏi hàng rào và vẫn cười nhăn nhở. Nhìn thấy bạn dế con liền dịu giọng:
- Ve con hả! Vào nhà đi!
- Không vào đâu! Chúng mình đi chơi đi!
- Có trò gì vui không?
- Có… có… vườn ổi nhà thầy Cóc chín thơm lắm. Tụi mình đến kiếm một quả đi!
- Vậy thì đi ngay thôi!
Chú dế mèn con liền vơ vội hai thanh gươm gỗ rồi theo ve sầu con đi ngay.
3
Tại nhà của ve sầu buổi tối.
Bố mẹ ve sầu đang tiếp chị ong và anh bướm. Họ đến để phàn nàn vì chuyện ve con trêu chọc các con nhỏ của họ. Ve con cúi mặt ngượng đứng sau lưng mẹ.
Khi những người khách không mời mà đến đã ra về, bố ve sầu mới lên tiếng bảo ve con:- Con phải bớt nghịch ngợm đi. Mà ngày mai con phải đi học thôi!
- Học để làm gì ạ?
Ve con ngơ ngác hỏi lại. Bố giải thích:
- Học để biết chữ con ạ!
Mẹ ve sầu thì âu yếm:
- Mẹ đã mua cho con cuốn vở, cây bút và cả một cái cặp sách thật đẹp rồi đây này!
Ve sầu con lo lắng hỏi thêm:
- Nhưng biết chữ rồi để làm gì ạ?
Bố ve sầu xoa đầu con bảo:
- Học để làm người! Có chữ thì mới nên người con ạ!
Ve con vẫn băn khoăn:
- Nhưng… đi học con có được đi chơi nữa không ạ?
- Có chứ! Ở trường cũng có nhiều trò chơi vui lắm đấy!
Bố ve nói thêm. Ve con có vẻ yên tâm.
Thế là ve sầu con chuẩn bị ngày mai đi học. Trong đầu nó hình dung ở trường chỉ toàn là những trò chơi thú vị.
4
Buổi sáng hôm sau.
Ông mặt trời đỏ rực nhô lên. Ánh nắng long lanh rơi xuống cành cây. Chú ve con vẫn ngủ ngon giấc trên giường. Mẹ ve phải gọi mãi ve con mới tỉnh giấc. Nó uể oải ngồi dậy dịu mắt. Mẹ ve sầu giục nó chuẩn bị đi học. Nó mới chợt nhớ ra rồi kêu toáng lên:
- Đúng rồi! Hôm nay mình phải đi học thôi!
Ve sầu quáng quàng ăn sáng rồi vội vàng đeo cặp sách để đến lớp. Nó tụt nhanh xuống đất đi theo con đường nhỏ giữa khu vườn.Đang cắm cúi bước đi, ve con chợt nghe tiếng gọi giật:
- Này! Đi đâu mà vội vã thế?
Nghe tiếng gọi, ve sầu con nhớn nhác nhìn quanh. Thì ra đó là dế mèn con thằng bạn thân của nó. Thằng dế mèn con đang hùng hổ khua hai thanh gươm gỗ chém lia lịa trong đám cỏ non bên đường vẻ rất thích thú. Trông nó giống như một võ sĩ thực sự. Ve sầu con làm loa tay gào to:
- Tớ đang đi học đây!
Dế con ngơ ngác:
- Học để làm cái gì thế! Mà tại sao lại phải học chứ?
- Thì… học là để biết chữ, là để làm người. Bố mẹ tớ bảo thế. Mà cậu cũng phải đi học đi thôi…
Dế con nhìn ve sầu đeo cặp sách băn khoăn:
- Nhưng mà bây giờ tớ không có sách vở. Cậu đợi chờ để tớ chạy về nhà lấy nhé!
- Ừ… cậu nhanh nhanh lên nhé không thầy dạy cho bọn ong, kiến, chuồn chuồn hết mất chữ đấy!
Dế mèn con vứt hai thanh kiếm gỗ rồi chạy vội về nhà. Hai chân dế mèn con cuống quýt. Bóng nó khuất dần trên lối nhỏ giữa khu vườn.
5
Ve sầu con đứng chờ dế con.
Mặt trời đã nhô lên cao. Ánh nắng xuyên qua tán lá cây trong vườn nhảy nhót lung linh trên mặt đất. Dòng suối giữa vườn chảy trong veo.
Chờ mãi chả thấy dế con ra, ve con lẩm bẩm: “Lại mải đi chơi ở đâu rồi!”. Nói đoạn, ve con đành một mình đi đến lớp trước. Nó bước đi hấp tấp. Cái cặp sách lạch xạch bên hông.
Lớp học chữ nằm dưới tán một cái cây to.Trong lớp, các bạn kiến, chuồn chuồn, bướm, ong mật, bọ dừa… đang chăm chú nghe thầy giáo Cóc giảng bài, dạy viết chữ. Trong những cuốn vở của họ đã ghi được nhiều con chữ. Những con chữ thật đẹp và lạ mắt. Ve sâu ngơ ngác nhìn các bạn ngồi xung quanh. Nó lấy vở và bút ra. Bắt chước các bạn nó cũng định viết nhưng không biết viết cái gì trên trang vở mới trắng tinh.
Thầy giáo Cóc đã dạy đến chữ “e”. Ve sầu con vội vàng ghi luôn chữ “e” vào vở. Một chữ “e” to tướng, nghuệch ngoạc. Nó tô thật đậm thêm chữ “e” rồi gập vở lại. Nó hí hửng chạy luôn ra khỏi lớp.
Vừa chạy ve sầu con vừa reo to:
- A… a… mình… đã… biết… chữ… biết… chữ… rồi… mình… đã… thành… người rồi…
Trong lúc đó dế con mới cầm cây bút chì và một cuốn vở nhàu nát hổn hển chạy đến. Nhìn thấy ve con đang chạy ngược ra, dế con vừa thở vừa hỏi dồn:
- Cậu đã học được chữ chưa?
- Được… được rồi! Chữ hay lắm!
- Thế hả! Cậu đưa cho tớ xem với?
Ve con lắc đầu:
- Không cho cậu xem đâu! Đây là cái chữ của tớ học được chứ, cho cậu xem để cậu lấy mất cái chữ của tớ à!
Dế con ngẩn người vẻ lo lắng. Ve sầu an ủi:
- Cậu vào lớp ngay đi, thầy giáo Cóc vẫn còn đang còn dạy chữ đấy, thầy vẫn còn nhiều chữ lắm!
Dế con dặn bạn:
- Thế thì cậu đứng ở đây chờ mình với nhé! Học được chữ là mình sẽ lập tức quay ra ngay. Chúng mình sẽ lại cùng nhau đi chơi thoả thích nhé!
Ve sầu gật đầu. Dế con len lén bước vào lớp học. Nó ngồi ghé xuống cái ghế cuối lớp rồi ẩy thằng kiến con lùi vào tận góc lớp.
Lúc này thầy giáo Cóc đã dạy đến chữ “i”. Cây thước trên tay thầy giáo Cóc chỉ vào chữ “i” viết trên bảng và đọc để cả lớp đọc theo. Bọn học trò vừa tập đọc theo thầy vừa nắn nót viết chữ “i” vào vở của mình. Dế con cũng vội vàng ghi ngay lấy chữ “i” vào cuốn vở nhàu nát đem theo.
Ghi được chữ “i” giống như cái chữ của thầy Cóc viết trên bảng dế con tỏ vẻ thích lắm. Nó lao luôn ra khỏi lớp phấn khởi gào to:
- Biết…biết… chữ… mình đã… biết…. chữ rồi…!
6
Dế con gặp lại ve con ở bãi cỏ cạnh dòng suối.
Cả hai vô cùng phấn khích vì đã biết chữ. Hoá ra việc học chữ cũng chả khó khăn gì đối với chúng. Ve sầu con và dế con mở hai cuốn vở ra so đọ với nhau. Hai đứa cãi nhau ỏm tỏi. Ve sầu con bảo:
- Chữ “e” của tớ rất đẹp và là chữ quan trọng nhất!
Dế con cãi lại:- Không đúng! Chữ “i” của tớ mới đẹp và quan trọng nhất!
Ve sầu con gân cổ lên:
- Chữ e quan trọng nhất!
Dế con gào lên:
- Là chữ i!
- Chữ e… e… e… e… e… e… e…
- Chữ i… i… i… i… i… i… i…
Ve sầu con và dế con chẳng ai chịu ai. Hai đứa đỏ mặt tía tai, cãi nhau ầm ĩ cả khu vườn. Hai đứa cãi nhau to quá khiến lũ chim non tít trên cành cao cũng phải giật mình ngó xuống xem có chuyện gì xảy ra. Cãi nhau một lúc mệt quá, hai đứa ngồi phệt xuống bãi cỏ cùng thở dốc. Mãi một lúc sau ve sầu mới bảo :
- Hai chữ mà chúng mình đã học được đều là quan trọng cả! Nhưng việc quan trọng nhất là hai đứa chúng mình đều đã biết chữ rồi, đều là người có học rồi. Bây giờ lại đi chơi thôi!
- Đúng… đúng…
Dế con đồng tình. Song nó chợt ngần ngừ. Nó chìa quyển vở đang cầm trên tay hỏi lại:
- Thế chúng mình làm gì với cuốn vở này?
Ve sầu con bảo:
- Chúng mình đã biết chữ rồi, là người có học rồi thì cần gì đến sách vở nữa chứ! Vứt luôn đi thôi…
Ve sầu con và dế con liền xé luôn sách vở, ném bút đi. Hai đứa tung nắm giấy vừa xé từ những cuốn vở tập viết lên trời. Những trang giấy trắng bay tung toé khắp nơi. Trang giấy có chữ “e” của ve sầu con và trang giấy có chữ “i” của dế con bay xa và rơi luôn xuống dòng suối đang chảy. Dòng nước cuồn cuộn chảy cuốn ngay những trang giấy có hai chữ cái ấy trôi đi. Những con chữ rập rờn rồi biến mất dưới làn nước chảy xiết.
Ve sầu con và dế con kéo nhau đi khắp vườn.
Gặp ai chúng cũng vênh mặt lên đấm bình bịch vào ngực khoe là người biết chữ, là người có học. Càng ngày chúng càng trở nên kênh kiệu và tỏ vẻ khinh người ra mặt.
7
Một buổi sáng xôn xao trong khu vườn của muôn loài.
Thầy giáo Cóc dẫn đầu bọn trẻ đi trên con đường nhỏ giữa vườn. Đó là những chú kiến, chuồn chuồn, ong mật, bọ dừa, châu chấu. Cặp sách đeo trên vai, đứa nào đứa nấy mặt mày đều hớn hở, phấn khởi.
Đoàn học sinh và thầy giáo Cóc đi qua chiếc cầu nhỏ bắn qua con suối. Cả khu vườn ồn ào. Mọi người đổ ra chào đón thầy giáo Cóc và các học sinh. Trong lúc ấy thì ve sầu con và dế con đang đùa nghịch ở bãi cỏ non ven đường. Thấy mọi người ồn ào đi qua ve sầu và dế con cũng vội chạy ra xem.
Nhìn thấy đám bạn bè học sinh cùng lớp cũ, ve sầu con liền hỏi:- Các cậu kéo nhau đi đâu đấy?
- Bọn mình theo thầy giáo Cóc đi tham dự hội thì viết chữ đẹp đấy!
Thằng ong con vui vẻ trả lời. Ve sầu con quả quyết:
- Thế thì tớ và dế mèn con cũng sẽ đi thi!
Ong con ngạc nhiên:
- Nhưng hai cậu có biết chữ đâu mà đòi đi thi viết chữ đẹp chứ?
- Biết… biết, bọn mình đã biết chữ từ lâu rồi mà!
Dế mèn con cự lại. Đoạn nó lấy thanh gươm gỗ vạch trên mặt đất một chữ “i” nghuệch ngoạc. Ve sầu cũng dùng que viết ra mặt đất một chữ “e” xiêu vẹo và nói: “Thấy không! Chúng mình cũng biết chữ cả đấy!”. Đám học sinh ồn ào. Thấy vậy, thầy giáo Cóc bèn rẽ đám đông tiến đến vỗ vai ve sầu và dế con ân cần bảo:
- Các con mỗi người chỉ biết có mỗi một chữ mà không hiểu là còn có nhiều chữ khác nữa chưa biết. Với mỗi một chữ duy nhất mà các con đã biết thì không viết nổi cả tên của mình đâu! Các con không thể đi tham dự hội thi viết chữ đẹp này đâu!
Ve sầu ngơ ngác:
- Con cứ tưởng chỉ cần biết chữ là đã thành người có học rồi chứ ạ?
Thầy giáo Cóc ân cần:
- Biết chữ thì chưa phải đã là người có học đâu các con ạ! Biết chữ rồi còn phải tiếp tục học, học nữa, học cả đời thì mới nên người… Các con chỉ biết một chữ thì không thể đi tham dự cuộc thi viết chữ đẹp này đâu…
Ve sầu và dế con cúi đầu xấu hổ. Hoá ra bây giờ chúng mới hiểu ngoài chữa “e” và chữ “i” chúng đã học được còn nhiều chữ khác mà chúng chưa hề biết… Đoàn học sinh và thầy giáo Cóc tiếp tục hồ hởi lên đường đi dự hội. Ve sầu và dế con đứng trông theo. Nét mặt cả hai rất buồn. Rồi cả hai lủi thủi quay về. Thằng dế con kéo lê hai thanh gươm gỗ trên đường…
Thế là cũng bởi ngộ nhận và lười biếng vậy, cho nên cả đời ve con và dế con mỗi đứa chỉ biết đúng có một chữ duy nhất. Vì thế ngày ngày trên cành cây cao chỉ nghe thấy tiếng ve sầu ra rả đọc mãi một chữ “e…e…e… e…” và dưới mặt đất thì dế chỉ biết ri rỉ lẩm nhẩm mỗi một chữ “i…i…i… i…” mà thôi.
Hà Nội, cuối năm 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét